QUỐC HẬN và HÒA GIẢI
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Sau thất bại quân sự tết Mậu Thân và những năm sau đó, tập đoàn Hanoi bằng lòng ký kết Hiệp Ước Paris 1973 để dưỡng quân, bổ túc và tái tổ chức lại các đơn vị đã bị thiệt hại hoặc tan rã. Sau 2 năm hoàn tất công tác đó, mùa xuân 1975, CS bất chấp những gì đã ký kết, lại tung ra một trận tấn công quyết tử khác mang tên là chiến dịch Hồ Chí Minh. Chiến dịch này được những người tự nhận là thành phần thứ ba tại Saigon xuống đường hết lòng yểm trợ. Cuối cùng CS Bắc Việt đã kéo được lá cờ của chúng trên nóc dinh Độc Lập tại Saigon
Từ đó xã hội miền Nam hoàn toàn sụp đổ. Quân cán chính khăn gói vô tù. Người dân tìm cách bỏ nước ra đi. Bây giờ nghĩ đến cuộc di cư của người Việt nam tỵ nạn mình, tôi thường liên tưởng đến cuộc Thế chiến II khi quân Đức Quốc-xã tiến vào Liên-Sô. Trong chiến dịch Đông Tiến Barbarossa này, Hitler máy bay đủ loại, cùng với nhiều trăm ngàn xe cơ giới, chiến mã, tấn công ba mũi hướng thẳng vào Moscow, trù tính chỉ trong vòng từ tám đến mười hai tuần lễ se thanh toán hoàn toàn mặt trận phía Đông. Thế địch như chẻ tre. Stalin cứ lui quân từng chặng, từng chặng, và cuối cùng đành phải rút về phòng thủ cứ điểm cuối cùng là thủ đô Moscow. Tình thế nước Nga lúc đó thực là bi thảm và thất vọng. Đàng trước, địch quân đang hùng hổ xốc tới. Đàng sau, Nhật-bản luôn hăm he rình rập. Thế nhưng, Ông Trời, thực vậy Ông Trời, đã ra tay cứu nước Nga của Stalin. Mùa dông năm đó (1941) đã đến thật sớm, và cái lạnh lại khắc nghiệt hơn bất cứ một cái lạnh nào từ một nửa tế kỷ qua. Quân Quốc xã không chịu nổi cái lạnh và sự thiếu thốn lương thực và nhiên liệu vì không biết tiên liệu, nên cứ thế mà tan rã. Quân Nga chẳng cần đánh mà thắng.
Việc di tản của người Việt tỵ nạn cũng giống như quân đội Liên Sô hồi đó, có khác là khác về độ dài thời gian của cuộc chiến. Trong suốt nửa thế kỷ qua, người Việt Quốc Gia luôn luôn phải tháo chạy trước sự tấn công ngừng nghỉ của CS, từ vùng CS kiểm soát vào vùng an toàn của Quân Đội Quốc Gia. Rồi từ Bắc vào Nam. Và cuối cùng từ miền Nam di tản đi khắp nơi trên thế giới. Phiêu bạt ra ngoài hải ngoại rồi mà VC vẫn không buông tha chúng ta. VC vẫn không ngừng tấn công hầu khuất phục đám người tỵ nạn chúng ta cho bằng được. Nước Nga trước sự xâm lăng của phát xít Đức, dù sao cũng còn được ông Trời giúp đõ, và được đồng minh Tây Phương cứu nguy. Còn chúng ta? Chúng ta cần thành thật nhìn nhận rằng hoàn cảnh của chúng ta khốn đốn hơn nhiều, thê thảm hơn nhiều, nếu không muốn nói là tuyệt vọng. Năm châu bốn bể bạn bè chẳng còn ai. Chúng ta trở thành những kẻ vô tổ quốc cô độc nhất trên thế giới. Sức mạnh của một ý chí phục quốc là tinh thần đoàn kết thì nay đã hầu như hoàn toàn tan rã. Đây là cứ điểm cuối cùng rồi. Thua lần này nữa, chúng ta chạy đi đâu? Và ai chịu cho chúng ta tá túc? Trước nghịch cảnh đau lòng này, người bền chí nhất cũng không khỏi đôi lúc cảm thấy thất vọng.
Trong niềm thất vọng sâu xa đó, một số không nhỏ cá nhân và tổ chức chính trị đang lăm le đầu hàng. Họ mơ một cuộc làm ăn chung với CS dưới chiêu bài đa đảng. Nhưng chỉ có uống thuốc liều mới dám thách đố đa đảng và tranh đua bầu cử với CS trong bối cảnh Vietnam hiện nay. Cứ thử suy nghĩ và tính toán mà xem:
1. Cụ thể bằng một con toán nhẩm.
Dân số Vietnam hiện nay ước lượng là 85 triệu. Con số những người đến tuổi và đủ điều kiện đi bầu tạm ước lượng gần một nửa, tức khoảng 40 triệu cử tri.
Đảng CS có 2 triệu đảng viên. Trung bình mỗi gia đình đảng viên này có thêm 2 người có quyền đầu phiếu là vợ và một con đã trưởng thành. Chưa tính đến những lá phiếu sẽ bầu cho CS hoặc vì lý do thân thuộc, hoặc vì tình cảm bạn bè, lối xóm, hoặc vì quyền lợi cấu kết vv. Số cử tri bầu cho CS mà chúng có thể nắm chắc ước lượng khoảng 20% trên tổng số. Các tổ chức không phải đảng CS sẽ chia nhau 80% tổng số phiếu còn lại, tức khoảng 32 triệu phiếu.
Trên đây là giả thiết 100% cử tri đi bầu trong điều kiện lý tưởng. Nghĩa là mọi người được đi bầu tự do, không bị đe doạ, không bị mua chuộc, hoặc bị bất cứ áp lực nào.
Các đảng phái và tổ chức ra tranh cử chắc sẽ rất đông. Cứ ước tính khiêm nhượng là 30 tổ chức thôi. Như vậy trung bình mỗi tổ chức sẽ kiếm được một số phiếu bầu cho mình khoảng trên dưới 1% tổng số phiếu.
Trong tình hình phân hoá cùng cực của xã hội Vietnam hiện nay, thật khó có thể tưởng tượng được một chánh đảng nào có đủ uy tín để thu hút được số phiếu bầu vượt trên đảng CS.
Kết quả là đảng CS sẽ dẫn đầu trong cuộc bầu cử mà không cần gian lận hay mánh mung gì cả. Thế nhưng, nếu không gian lận và không mánh mung thì CS sẽ không còn phải là CS nữa. Với bản chất ma giáo, lưu manh, và bịp bợm sẵn có, CS chắc chắn sẽ còn thắng vẻ vang hơn thế nhiều. Nếu tin rằng CS hoàn toàn vô tư và ngay thẳng trong cuộc bầu bán thì thật là một niềm tin bệnh hoạn.
2. Những thực tế không thể bỏ qua.
Hiện nay quân đội, công an, chính quyền các cấp từ trung ương cho đến địa phương đều nằm trong tay đảng CS. Đảng CS còn có khả năng khống chế được toàn dân nhờ Mặt Trận Tổ Quốc và những ngoại vi của nó. Hơn thế nữa, những phương tiện và dịch vụ liên quan đến bầu cử như truyền thông báo chí, giao thông vận chuyển, an ninh trật tự vv.. cũng đều nằm trong tay đảng CS. Như thế hiển nhiên CS hưởng được lợi thế tuyệt đối so với các tổ chức khác. Và một điều quan trọng hơn hết không thể không biết đến. Đó là CS vừa là một đảng chính trị có tổ chức và được rèn luyện, vừa là một tập đoàn tư bản giầu có hơn bất cứ đảng chính trị nào.
CS nắm những ưu thế đó trong tay, ai dám tin sẽ đánh bại được CS bằng tuyển cử?
Những lợi điểm của CS cũng chính là những bất lợi cho các đảng phái quốc gia. Nếu cứ khơi khơi đòi đa nguyên đa đảng mà không khắc chế được những bất lợi kia và hoạch định được những kế hoạch tỉ mỉ cần thiết để đối phó, rồi khi CS đồng ý chấp nhận cuộc chơi, tức đồng ý cho bầu cử đa đảng, thì lòng tự tin tất thắng rất có cơ sẽ biến thành một màn tự sát chính trị.
Nói hoà hợp hoà giải là ta nói cho suông miệng mà thôi. Thật ra nó bao gồm hai tiến trình trước, sau riêng biệt. Cả hai liên hệ nhân quả với nhau. Phải hoà giải trước xong rồi mới có hoà hợp được. Không thể nào có hoà hợp được trong khi sự chia rẽ, bất hoà chưa được giải quyết.
Hoà giải là giải quyết sự bất hoà giữa hai hay nhiều đối tượng của bất hoà. Nếu nói rằng đã hoà hợp là có hoà giải, và ngược lại có hoà giải là có hoà hợp thì thật là hồ đồ và thiển cận. Đành rằng hoà giải thì dễ đưa đến sự hoà hợp, nhưng rất nhiều trường hợp trong hoà hợp không hề có sự hoà giải. Chính phủ Liên Hiệp 1946 là một điển hình hoà hợp nhưng không hề có hoà giải.
Trong lịch sử nước ta từ thời lập quốc đến nay, chưa bao giờ thấy xẩy ra sự bất hoà giữa các thành phần dân tộc một cách qui mô và trầm trọng, dù là khác biệt về chính kiến, về tôn giáo hay chủng tộc. Nguyên nhân sự bất hoà dân tộc hiện nay xuất phát từ đảng cộng sản Vietnam . Như thế đặt cho đúng vấn đề HHHG là phải nói hoà giải giữa nhân dân Vietnam và đảng CSVN với khoảng 2 triệu đảng viên. Thật là sai lầm nếu nói hoà giải dân tộc theo ý nghĩa là hoà giải giữa các thành phần đông đảo quần chúng bị trị với nhau. Những thành phần dân tộc này giữa họ với nhau không hề làm gì có chuyện bất hoà để phải kêu gọi họ hoà giải.
Nếu đảng CS muốn hoà giải thực sự thì điều kiện cần thiết là họ phải thành tâm. Không thể vừa nói quên đi quá khứ vừa ban hành Nghị Quyết 36 chẳng hạn. Đó la lưu manh bịp bợm. Cũng không thể vừa hô hào xoá bỏ thù hận, vừa đốc xúi chánh phủ Mã Lai và Indonesia phá bỏ đài kỷ niệm vượt biên, vừa đập tượng thánh, giật sập chùa chiền, thánh đường v.v. Đây rõ ràng là gây thêm thù hận. Đảng CS phải ý thức rõ điều đó.
Điều đáng suy mghĩ là chưa bao giờ người ta thấy đảng CSVN, thậm chí một tên lãnh đạo CS nào, công khai đặt ra vấn đề hoà hợp và hoà giải dân tộc như một chính sách quốc gia. Bộ máy tuyên truyền của đảng chỉ mập mờ đánh trống thổi kèn rùm beng những xảo ngữ ru ngủ như xoá bỏ hận thù, quên đi quá khứ, nhìn về tương lai vv. Điều đó cho thấy CS không hề có một chút thực tâm nào trong việc hoà giải, mà chỉ là trò bịp nhắm mục đích chiêu dụ đầu hàng mà thôi.
Chủ tịch công đoàn Đoàn Kết Ba Lan trước đây, ông Lech Valesa, sau khi đã thành công giải thể chế độ CS tại nước ông, đã đưa ra một nhận định rất chí lý về chế độ ông vừa lật đổ như sau: “CS là con đường dài nhất để đi từ Tư Bản Chủ Nghĩa đến Chủ Nghĩa tư bản". Vô Lý những người VN tỵ nạn bây giờ lại lại muốn trở lại con đường vô định mà nhân dân Ba Lan đã quẳng đi?
Việt Nam quả thật là một định mệnh nghiệt ngã và tàn nhẫn có một không hại trong lịch sử nhân loại. Hiển nhiên, xoá sổ đảng CS như Ba Lan là một chọn lựa lý tưởng nhất để đưa đất nước tiến lên. Nếu vạn nhất đảng CS có muốn thực tâm hòa giải với quốc dân VN, chúng cũng phải thực hiện tối thiểu ba đòi hỏi sau đây:
1. Trả lại danh dự cho những người bị lăng nhục. Đây là vấn đề danh dự.
Khi chiếm được miền Nam , CS gom chung tất cả mọi thành phần dân tộc tại miền Nam vào một giỏ gọi là "Ngụy". Rồi từ đó phân ra thành "ngụy quân", “ngụy quyền", và "dân ngụy". Đó là một sự lăng nhục đau đớn và tủi hổ nhất hằn sâu trong tâm thức mọi người dân Viet không phải là CS tại miền Nam . Vết thương này cho đến bây giờ vẫn còn rỉ máu tươi hàng ngày CS nếu thực tâm muốn hoà giải với nhân dân miền Nam , họ cần phải tối thiểu nói lên một lời xin lỗi công khai. Nếu người CS tự hào về tinh thần yêu nước của họ (sic), thì họ cũng không thể phủ nhận lòng yêu nước của nhân dân miền Nam . Người miền Nam yêu nước theo đường lối và cung cách riêng của người miền Nam . Chủ nghĩa xã hội (CS) không phải là di sản Vietnam . Do đó người miền Nam không yêu thích chủ nghĩa xã hội không có nghĩa là họ không yêu nước.
Riêng đối với đồng bào tỵ nạn, không có ai dù yêu nước đến đâu, muốn trở về xây dựng đất nước với thân phận của một tên ma cô, hay đĩ điếm, hay cặn bã xã hội , những danh từ khả ố mà Phạm Văn Đồng, thủ tướng của chế độ CS liệng theo sau lưng những người chạy trốn chế độ bạo tàn này. Trở về giúp nước với thân phận đó không khác gì hơn là trở về như một tên đầy tớ bầy tỏ sự ăn năn hối lỗi van xin CS tha thứ cho mình. CS nếu muốn hoà giải thực sự, họ cũng phải công khai xin lỗi cộng đồng tỵ nạn tại hải ngoại và rút lại những lời lẽ thô bỉ và vô giáo dục này. Không thể khi giận dữ ghét bỏ thì chửi bới là ma cô, đĩ điếm. Rồi khi cần đến thì lại dở giọng nịnh bợ là khúc ruột ngàn dặm. Muốn nói chuyện tử tế mà xuống nước hạ cấp như vậy xem ra nặng mùi và lợm giọng lắm. Đảng CSVN nên biết điều đó, bỏ những giọng điệu đểu cáng đó đi mới mong nói chuyện hoà giải được.
2. Phải xác định rõ thế đứng trong cộng đồng dân tộc. Đây là vấn đề nguyên tắc.
Tờ Thanh Niên ở bên Pháp của Nguyễn Ái Quốc (tức Hồ Chí Minh) số ra ngày 20-12-1926 viết: "Chủ nghĩa ái quốc là một điều nguy hiểm", và "Giai cấp vô sản không có tổ quốc". Tờ Người Cùng Khổ (Le Paria) cũng của Nguyễn Ái Quốc, năm 1931 xác định lại một cách rõ ràng hơn: "Vô sản Đông Dương không có tổ quốc". Qua hai bài báo, người CS đã phủ nhận 2 điều : tổ quốc của mình và lòng yêu nước. Còn nữa, không biết bao nhiêu sách vở, bao nhiêu bài viết ngày nay được kể là sử liệu cho biết đảng CSVN là một chi bộ của Đệ Tam Quốc Tế , và Hồ chí Minh là một cán bộ của tổ chức quốc tế này Chính HCM khi còn mang tên Nguyễn Ái Quốc đã tuyên bố: "Nhận chỉ thị của Quốc Tế CS giải quyết vấn đề cách mạng ở nước ta, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ...." Vậy thì hiện nay người CS lấy tư cách gì để nắm quyền cai trị đất nước khi họ tự nhận mình vô tổ quốc? Và, họ cầm quyền để phục vụ cho ai vì họ đã phủ nhận chủ nghĩa ái quốc? Họ phủ nhận tổ quốc tức là phủ nhận tư cách công dân của mình. Vậy họ có còn là thành phần trong cộng đồng dân tộc không? Họ có còn là công dân của nước Vietnam không? Nếu người CS không xác định rõ vấn đề này, thiết tưởng việc đặt ra vấn đề hoà giải giữa đảng CS với nhân dân Vietnam rõ ràng là một chuyện tào lao phi lý.
Một chuyện quan trọng khác nữa mà đảng CSVN cũng cần phải làm sáng tỏ trước khi bắt tay nói chuyện hoà giải. Đó là việc họ phải phổ biến công khai cho nhân dân Vietnam biết các bản Hiệp Ước về biên giới và về vịnh Bắc Việt mà họ đã âm thầm ký kết với đảng CS Trung Quốc. Đã từ lâu, vì nhân dân Vietnam không được cho biết nội dung các Hiệp Ước này nên dư luận nghi ngờ và gán tội cho là đảng CSVN bán nước. Đảng CS cần minh bạch chuyện quan trọng này với nhân dân. Họ có quyền biện bạch. Sự phán xét là quyền của của đồng bào Nếu nhân dân Vietnam nhận định quả thực đất đai và hải phận của Tổ Quốc bị vô cớ dâng hiến cho ngoại bang thật thì đảng CS khó tránh khỏi cái tội bán nước. Nếu đảng CS đã thực sự phạm tội bán nước thì việc đặt ra vấn đề hoà giải không còn cần thiết nữa. Nhân dân Vietnam nhất quyết không dung thứ cho bất cứ ai phạm tội bán nước được. Ai chấp nhận và đứng chung với những kẻ bán nước đều là đồng loã bán nước vây. Thay vì đặt ra vấn đề hoà giải, công việc bấy giờ thuộc thẩm quyền của công luận, của luật pháp quốc gia và của lịch sử.
3. Phải trả lại các quyền tự do, dân chủ lại cho nhân dân. Đây là vấn đề quyền lợi tối thượng của Dân Tộc. Đảng CS không có quyền nhân danh bất cứ lý do gì để tước đoạt.
Kết luận rút ra từ một sự thực hiển nhiên không cần biện chứng và cũng không thể chối cãi là, chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa VN là nguyên nhân duy nhất làm cho nhân dân VN phải lầm than đói khổ, sinh linh đồ thán, lòng người ly tán, nền kinh tế tụt hậu mất định hướng, xã hội băng hoại, đất nước mất chủ nguyền vv. Đảng CS phải thành khẩn tự kiểm điểm để thấy rằng việc họ tự ý áp đặt chủ nghĩa CS lên trên dân tộc VN là hoàn toàn sai lầm. Do đó họ phải trả lại các quyền tự do và dân chủ lại cho người dân. Những việc họ cần phải làm là:
1. Tức khắc và vô điều kiện trả tự do cho những tù nhân lương tâm và tù chính trị.
2. Ban hành các quyền tự do, trước hết là quyền tự do ngôn luận và tự do tôn giáo.
3. Giải tán Quốc Hội, bãi bỏ Hiến Pháp và các luật lệ mang tính chất đàn áp và kềm kẹp.
4. Giải tán các tổ chức và đoàn thể công cụ dùng để đàn áp nhân dân như công an, dân phòng, du kích, các đơn vị cơ động tỉnh, huyện, Mặt Trận Tổ Quốc và các tổ chức ngoại vi của Mặt Trận vv. Điều kiện này cần thi hành triệt để nếu muốn có bầu cử thực sự tự do và công bằng.
5. Mời các nhân sĩ độc lập giầu lòng yêu nước tham gia thành lập một cơ cấu chánh quyền trung ương để điều hành việc nước, có thể gọi là một Chính Phủ Lâm Thời. Sau đó, chính quyền trung ương do đảng CS thiết lập lên sẽ tự động giải tán để Chính Phủ Lâm Thời tổ chức cuộc bầu cử Quốc Hội Lập Hiến. Vietnam sẽ thực sự trở thành một quốc gia tự do dân chủ sau khi có Hiến Pháp mới.
Trên đây là những điều kiện tối thiểu và cần thiết đảng CS phải thi hành nếu họ thực tâm muốn hoà hợp hoà giải. Những đổ vỡ, những mất mát, những giết chóc thủ tiêu, những tịch thu cướp đoạt vv mà đảng CS đã gây ra cho nhân dân đều khó có thể bù đắp được. Ly nước đã tạt đi khó hốt lại đầy. Những gì cần luật pháp can thiệp hãy để toà án sau này giải quyết. Đó là con đường duy nhất đúng để cứu nước và đưa đất nước tiến lên.
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
http://www.vietnamexodus.org/vne/modules.php?name=News&file=article&sid=1729
Inscription à :
Publier les commentaires (Atom)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire