Kathy Trần
Ðại hội đảng Cộng Sản khai mạc, Nông Ðức Mạnh lên làm chủ tịch thay thế Lê Khả Phiêu vì Phiêu có quá nhiều lầm lỗi, bất lực trong việc bài trừ tham nhũng. Lúc đầu có tin Phiêu sẽ ở lại vì đã nắm trong tay danh sách các lãnh tụ gộc và số tài sản cất trong ngân hàng Thuỵ Sĩ, như vậy thiên hạ sợ Phiêu khui những hũ mắm ra thì phiền nên đành chịu thua cho Phiêu ở lại. Nay thì Phiêu bị chính thức ra đi và Nông Ðức Mạnh lên làm chủ tịch!.
Như thế hai vấn đề rõ ràng:
1. Lê Khả Phiêu có danh sách các lãnh tụ tham nhũng, nắm được tẩy của đối phương nhưng ngược lại đối phương còn nắm được tẩy nặng hơn nhiều của Phiêu.
2. Nông Ðức Mạnh lên làm Chủ tịch đúng y câu ca dao Việt Nam ta:
Con vua thì lại làm vua. Con sãi ở chùa lại quét lá đa.
Vì theo các cán bộ gộc của Cộng Sản thì Nông Ðức Mạnh chính là con tư sinh của cô gái Nùng ngây thơ, sắc nước, hương trời: Nông Thị Xuân!
Câu hỏi lịch sử này, thiếu gì cách điều tra: Khi Nông Ðức Mạnh lên ngôi, lễ đăng quang long trọng, mời giới ngoại giao tới dự. Với cách thử DNA bây giờ, chỉ cần một cái bắt tay với đại sứ hay nhân viên Mỹ, họ cào nhẹ bàn tay chủ tịch con, lấy ra một tí tế bào của ngài chủ tịch họ Nông là xong ngay nửa vấn đề. Nếu thật sự xác Bác ở Ba Ðình là thiệt thì việc mua lại “một chút gì của Bác” để thử chắc không khó. Cả vấn đề sẽ được giải quyết ngon lành, trừ khi “Bác Ba Ðình” không còn nằm đó mà là xác giả và chủ tịch họ Nông luôn đeo bao tay khi tiếp các phái đoàn ngoại giao. Tuy nhiên, với tình trạng tham nhũng có cầu chứng nhất thế giới hiẹân nay của “nhà nước ta”, viẹâc mua cọng tóc hay cái móng tay của chủ tịch chắc chắn cũng dễ ợt.
Xin quý vị theo dõi câu chuyện về mối tình lớn của Bác, nhân vật có hành tung mờ ảo, xuất quỷ, nhập thần qua những tô vẽ của chính ông và đảng Cộng Sản Việt Nam. Ông cũng là nghi can (hay thủ phạm?) cũng như là ông bố vắng mặt (absent father) của chủ tịch họ Nông (Theo họ mẹ vì người thiểu số Việt Nam thường theo phong tục lấy họ mẹ).
--------------------------------------------------------------------------------
Cô gái đứng ngay hàng đầu trong hàng người dân tộc. Cô mặc bộ đồng phục nữ thanh niên: Quần tây kaki xanh, áo vải phin trắng, chiếc khăn quàng đỏ chói cột quanh cổ làm nổi bật nước da trắng hồng. Hai con mắt đen lay láy cuả cô mở rộng, náo nức trước cảnh đông đảo trên quảng trường Ba Ðình, tay cô ôm bó hoa thật đẹp, thật vĩ đại chờ đến lượt đại biểu người dân tộc lên tặng hoa cho Bác ngày lễ độc lập.
Mãi đến lúc chân cô mỏi nhừ, hai cánh tay rã rời và mồ hôi dán chặt lớp vải áo mỏng vào người cô thì mọi thủ tục mới xong và đến lượt cô được giới thiệu ra tặng hoa cho Bác.
Cô lấy dáng thật ngay ngắn, đi thẳng đến trước mặt Bác rồi trịnh trọng cúi đầu, kính cẩn dâng bó hoa tươi thắm lên Bác. Bác tươi cười nhìn tận khuôn mặt xinh xắn, thân ái ôm chặt cô vào lòng, vỗ nhẹ tấm lưng thon lẳn, ướt đẫm mồ hôi, hồng rực dưới lớp vải mỏng rồi âu yếm, nhẹ nhàng buông cô ra. Bác đưa tay vuốt hàm râu, hai con mắt vui vẻ nhìn cô, cười thật hiền hậu, trìu mến bảo cô:
- Ôi chao, đoá hoa Sơn cước của người dân tộc đây phải không? Thế nào? Cháu tên gì? Ðược về dự lễ Quốc Khánh có phấn khởi, hồ hởi không?
Cô gái gốc người Nùng, tên Nông thị Xuân tự nhiên thấy hai mắt mình rưng rưng lệ vì cảm động khi được vị cha già dân tộc quan tâm hỏi han, cô ấp úng:
- Thưa Bác, cháu tên Xuân, cháu phấn khởi,... hồ hởi lắm.
- Cháu về với tư cách gì?
Hai mắt sáng rỡ, cô gái hãnh diện đáp:
- Thưa bác, cháu là... đại biểu đội nữ thanh niên dân tộc Cao Bằng ạ.
Bác ân cần vỗ vai, động viên cô:
- Cháu được hân hạnh đại diện cho người dân tộc thì phải đảm bảo thi đua học tập tốt, lao động tốt để lập thành tích dâng lên Ðảng và Tổ quốc nhá. Cháu nhớ rằng Thanh niên là vốn qúy của dân tộc. “Ðâu cần thanh niên có, đâu khó có thanh niên”! Phải tranh thủ phục vụ tốt nhá!
Xuân đứng thẳng, ưỡn ngực tự hào, cô nghe bầu nhiệt huyết sôi sục nhiệt tình khi được đứng cạnh người, nghe người dậy bảo. Hãnh diện biết mấy khi được Bác quan tâm động viên như thế!
Cô đặt nắm tay lên trái tim, lồng ngực phập phồng vì hồi hộp và sung sướng. Cô trịnh trọng hứa:
- Thưa Bác, cháu xin đại diện đoàn thanh niên Cao Bằng tuyên thệ sẵn sàng hy sinh tính mạng phục vụ Bác, Ðảng và Nhà Nước để xứng đáng lời Bác dậy.
Một đại biểu khác bước lên theo hướng dẫn của cán bộ lễ nghi. Bác nắm tay cô thật chặt thay cho lời chào và Xuân bàng hoàng bước xuống khán đài, lòng lâng lâng sung sướng. Tiếng loa ồn ào, tiếng xôn xao của rừng người vẫn vang vang bên tai cô...
***
Chiếc xe ngừng bánh trước cửa căn biệt thự kín đáo ở phố Hàng Bông Nhuộm, trên cột cổng có tấm bảng sắt đen sì có khắc hai con số 66, cánh cổng mở rộng cho xe lăn bánh vào. Xuân xuống xe, hồi hộp đi theo đồng chí Trần Ðăng Ninh, Tổng cục trưởng cục Hậu cần lên gác.
Căn gác tuy nhỏ nhưng thật lịch sự, đẹp đẽ. Ðồng chí Tổng cục trưởng bảo cô:
- Bây giờ cô ở tạm đây, tuy nhỏ nhưng rất đầy đủ tiện nghi. Ở đây rất tiện, cô sẽ được bố trí làm việc trực tiếp với đồng chí Bộ trưởng bộ Công An. (1)
Xuân rụt rè:
- Thưa đồng chí, đồng chí giáo dục, bảo tôi lên Hà Nội, đảm nhận công tác hộ lý phục vụ Bác... Thưa... thế Bác ở đâu ạ.
Ðồng chí Tổng cục trưởng tươi cười:
- Thì cô nghỉ ngơi ít lâu, học tập nghiệp vụ tốt rồi chúng tôi sẽ bố trí công tác cho cô.
Cánh cửa bật mở, một người mặc quần áo đại cán, có bộ mặt lỳ lỳ, vô cảm bước vào. Ông Ninh trịnh trọng bắt tay hắn:
- Vừa nhắc đến đồng chí là có đồng chí. Ðây là đồng chí Xuân được điều về làm công tác hộ lý phục vụ Bác. Còn đây là đồng chí Trần Quốc Hoàn, Bộ trưởng bộ Công an.
Xuân cúi đầu chào, ông Hoàn cười thật to, tiếng cười ông làm Xuân muốn rùng mình, hai con mắt ông híp lại nhỏ tí, cả người ông rung theo tiếng cười rổn rảng. Ông thân mật đưa tay ra:
- À, đồng chí Xuân đây à. Ðồng chí thật may mắn được đi nhá… Hớ…hớ…hớ….
Bàn tay to lớn, ướt đẫm mồ hôi cuả đồng chí Hoàn nắm chặt tay cô lắc đi, lắc lại mãi làm cô nổi gai ốc khắp người.
Tại sao cô lại phải làm việc với bộ Công An, với đồng chí Trần Quốc Hoàn? Cô có phải nghi can đâu? Cô được điều về thủ đô để phục vụ Bác cơ mà. Cô hoang mang lập lại lời giới thiệu của đồng chí Ninh:
- Thưa đồng chí, tôi được điều về công tác phục vụ Bác.
Hoàn lại cất tiếng cười khanh khách, hai con mắt hắn nheo nhỏ lại y hệt hai lằn chỉ:
- Thì thong thả rồi đồng chí sẽ được bố trí công tác phục vụ Bác. Công tác tối quan trọng thì ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng đã chứ. Ðây nhá, sơ bộ, đồng chí phải nghiên cứu hồ sơ này đã, có gì lợn cợn, không thông cứ báo cáo, sẽ có người đến chỉ đạo hướng dẫn thêm. Chủ yếu là học tập tốt đã, khi cần cô sẽ được gọi.
Hắn đưa cho cô một xấp tài liệu. Xuân đỡ lấy, dở từng tờ, liếc qua, thấy chỉ dẫn cách ăn nói với Bác, ghi những các thói quen, sở thích của Bác, nhắc nhở nhiệm vụ hộ lý của cô là chăm sóc Bác về vấn đề thể lực và sinh lý để... đảm bảo sức khoẻ tốt cho Người. Cô hơi đỏ mặt, run lên.
Ðồng chí Hoàn bảo cô:
- Trong kia là phòng tắm, phòng ngủ, nhà bếp. Quần áo cô sẵn đầy trong tủ, thức ăn uống trong bếp. Có cả điên thoại để liên lạc với tôi. Cô yên chí, cần gì cứ nói với đồng chí đến dậy nghiệp vụ cho cô hay với người gác ở nhà dưới báo cáo cho tôi hay gọi thẳng tôi cũng được, sẽ có người lo mọi khâu đầy đủ.
Hắn ra vẻ thân mật:
- Tôi phục vụ Bác lâu, tôi biết, Bác giản đơn lắm lại bận việc Ðảng, việc Nước, chắc cô chẳng bận lắm đâu. Chỉ cần giữ gìn người khoẻ mạnh, thơm tho, sạch sẽ là Bác vui lòng rồi. Có muốn đi đâu thì gọi tôi, tôi bảo lái xe đến đưa đi.
Từ đấy, ngày nào cũng có người đến dậy Xuân học tập cách phục vụ Bác.
Ðồng chí Ninh và Hoàn cũng đến động viên cô luôn. Xuân năng nổ học tập nên tiến rất mau. Ba tháng sau, vào xế chiều ngày chủ nhật, Hoàn điện đến bảo cô:
- Cô Xuân khẩn trương lên sửa soạn thật cẫn thận, tối nay vào phục vụ Bác.
Tim Xuân đập thình thịch, cô hồi hộp đến cuống cả tay chân lên:
- Thưa... thưa... đồng chí Bộ trưởng, tôi phải... sao ạ?
Hắn cười thích thú:
- Thì... càng giản đơn càng rõ vẻ đẹp hoa đồng cỏ nội của cô, chứ hoa thành thị, hoa vương giả thì ở đây ối ra. Cần nhất là phải sạch sẽ, tinh khiết, thơm tho như hoa Lan ấy, Bác yêu hoa Lan lắm. Thôi, cô sửa soạn đi, quãng chiều chiều, tôi đến đưa cô vào Chủ tịch phủ gặp Bác.
***
Không bao giờ Xuân quên được giờ phút thiêng liêng ấy khi Xuân được đưa vào ra mắt Bác!
Sau khi bảo vệ được phép đi ra, Bác rất thân mật hỏi chuyện Xuân. Từ chuyện gia đình, anh em tới việc học tập của Xuân trong mấy tháng ở phố Hàng Bông nhuộm. Bác bảo Xuân rót nước cho Bác rồi Bác tự nhiên cởi áo, bảo Xuân xoa dầu, đấm lưng, tẩm quất cho Bác. Bác tình tứ, thoải mái nằm dài ra, bảo Xuân:
- Hôm lễ độc lập ấy, Bác nhìn thấy Xuân là Bác thích rồi. Xuân đúng là đoá hoa lan rừng hoang dã. Những ngày Bác còn đang làm Cách mạng ở hang Pắc Bó, bác yêu và nuôi nhiều lan rừng vì bác sống cô đơn lắm nhưng nhờ vậy Bác dồn hết tâm huyết vào cuộc Cách mạng cứu nước khỏi tay Thực dân Pháp. Dù bận rộn việc nước nhưng bác cũng để thì giờ dậy dỗ các cháu thanh niên làm Cách mạng, Bác còn thú làm thơ, viết báo ngoài thú chơi Lan nữa.
Xuân rung động cả tâm hồn, cô nghĩ thầm: “Ôi chao, con người Bác sao mà siêu quần tài hoa đến thế!”
- Những bài thơ của Bác được cho vào chương trình giáo dục suốt các cấp học. Từ cấp 1 đến cấp 3 rồi cả vào Ðại học. Cán bộ trẻ như Xuân lại càng phải học thuộc lòng về thơ văn và tư tưởng Hồ Chí Minh cuả Bác. Mai sau, khi đồng bào ta, dưới sự lãnh đạo của Bác và Ðảng đánh đuổi được thực dân Pháp sẽ xây dựng lại tổ quốc ngày càng to, đẹp hơn.
Xuân mê mẩn nghe những lời tâm huyết của bác. Cô rạo rực cả người khi được tẩm quất cho Bác. Người Bác còn gọn gàng, rắn chắc lắm dù bác đã hơn sáu chục tuổi. Cô đấm bóp, vuốt ve cho Người rất hăng hái, tận tình, Bác rên lên nho nhỏ và thể xác Xuân cũng gào lên đòi hỏi.
- Xuân lấy chai Thai... Xuân rót rượu ra hai bác cháu mình uống đi.
Chiếc ly được Xuân rót đầy. Cô bưng bằng cả hai tay đưa đến mời Bác.
- Xuân cùng uống với bác chứ.
Cô gái rót rượu ra ly rồi run rẩy bưng ly rượu đưa lên môi uống một hơi cạn theo dấu hiệu cạn ly cùng Bác. Cô đặt chiếc ly không xuống, người nóng hừng hực như muốn bốc hơi.Có cho uống hết vò rượu cần của bản làng, cô cũng không say đến thế, mặt cô đỏ bừng bừng, cô luống cuống làm theo ý Bác. Mặt Bác đờ ra vì sướng, Bác rít lên nho nhỏ:
- Xuân, Xuân, Xuân, Xuân...ới … Xuân
Cô gái miền sơn cước nhắm nghiền đôi mắt, run người lên vì thỏa mãn.
Lúc xong, Bác bảo Xuân sửa soạn nước ấm pha nước hoa cho Bác tắm. Xuân ngồi âu yếm, kính cẩn kỳ cọ kỹ lưỡng cho Bác, Bác thân mật kể chuyện Kháng chiến gian khổ rồi Cách mạng muà thu thành công cho Xuân nghe.
Bác thật là người giản đơn cực kỳ và cách nói năng cuả Bác sao mà thuyết phục Xuân đến thế! (Chẳng thế mà Bác làm Chủ tịch nước!) Ước gì Xuân được hầu hạ Bác mãi mãi?
Xuân sửa soạn cho Bác đi ngủ. Cô được nằm với Bác, cô say sưa, ngây ngất nhìn Bác. Với Xuân, Bác có ngoại hình tuyệt vời. Chao ôi! nhìn từ cự ly nào Bác cũng đẹp đẽ, ngời sáng!
Bác, người cha già dân tộc, người mà trong cuốn “Những mẫu chuyện về đời hoạt động cuả Hồ Chủ Tich”, Trần Dân Tiên (2) đã kể lại biết bao điều đáng tôn thờ, cảm phục. Cuốn sách ấy, ai cũng phải học tập thuộc lòng.
Từ lòng kính phục chỉ trong phút chốc Xuân đâm ra say mê bồng bột con người cao quý cả đời hy sinh vì dân, vì nước; con người không màng tới hạnh phúc cá nhân mà chỉ biết lo cho Tổ Quốc và dân tộc.
Những khi phục vụ Bác ăn, Xuân được Bác ân cần cho cùng ăn, cùng uống chung mấy chén rượu bổ đặc biệt ấy. Bác hay âu yếm vuốt má Xuân:
- Thế, cả cuộc đời Bác đã hy sinh cho Ðảng, cho Nhân dân, cho Tổ quốc, cho lý tưởng Cộng Sản, Bác chẳng có gì là cuả riêng Bác. Ðến cả tấm thân này, Bác cũng dâng hiến cho Tổ Quốc nên nếu Bác có giữ gìn sức khoẻ, có cần… gì đi nữa thì cũng vì Ðảng, vì Nhân dân và vì Tổ Quốc chứ chẳng phải cho riêng Bác.
Xuân đã ngây ngất nép vào lòng Bác, áp sát bộ ngực thanh tân vào người Bác, trả lời như trong cơn đồng thiếp và trong cơn rạo rực cuả cơ thể đã đến từ lúc nào sau những ly rượu bổ nóng bừng bừng:
- Cháu...Em... cũng chẳng có gì hơn để dâng lên Bác ngoài tấm thân trong trắng của em. Em đại diện cho cả dân tộc người Nùng của em, kính cẩn dâng lên Bác lòng trung thành với Bác và Ðảng và Tổ Quốc thiêng liêng.
Xuân sẵn sàng hy sinh tất cả cho Bác, cho Ðảng, cho Tổ quốc và cho Lý tưởng!
Tâm hồn trong trắng ngây thơ của cô đã được đồng chí Uỷ viên Trung ương đảng, chủ nhiệm Tổng cục Hậu cần động viên trong suốt thời gian đồng chí lên Cao Bằng để tiếp xúc với cô, với gia đình, với cơ quan của cô.
Cô và mọi người liên hệ đều hãnh diện vì cô được các đồng chí tín nhiệm giao nhiệm vụ cao cả về thủ đô phục vụ Bác! Ðể Bác và Ðảng phục vụ Tổ Quốc, hoàn thành nhiệm vụ lịch sử: giải phóng đất nước, đưa đất nước đến chủ nghĩa Cộng sản! Tất cả các đồng chí lãnh đạo đều nhất trí động viên cô như vậy.
Phải, nhiệm vụ cao quý quá chừng, đừng nói gì việc cô sung sướng và sẵn sàng phục vụ Bác mà Bác có bảo cô lao đầu vào lửa cô cũng lao vào ngay. Con người thần thánh đến thế, cao qúy đến thế làm sao cô không tôn thờ cho được? Núi rừng của cô cũng sẵn lòng vì Bác mà hiến thân nói gì cô!
***
Hàng tuần Bác đều cho gọi Xuân vào với Bác, lúc thì một đêm, lúc thì vài ba ngày. Khi thì đồng chí Bộ trưởng Trần Quốc Hoàn đích thân đến đón cô, khi thì đồng chí Ninh (mà Bác thân ái gọi là “chú Ninh Xồm”), bảo vệ viên của Bác” từ trên Chủ Tịch Phủ xuống đón cô đi.
Bác quả là con người siêu tuyệt, vĩ đại nên tất cả những gì thuộc về Người đều vĩ đại. Xuân sung sướng lắm, tấm thân sơn nữ được hưởng ơn mưa móc cuả Bác ngày càng nõn nà. Cô tự ví mình như nàng cung nữ được ân sủng cuả đấng quân vương! Mà chẳng quân vương sao Bác lại là chủ tịch nước?
Phải, sẽ có một ngày nào đó, khi cô cho Bác đứa con nối dõi, Bác đã hứa với cô rằng cô sẽ được Bác chính thức công nhận:
Cô là vợ chính thức của Bác!
Cô sẽ được hầu hạ Bác suốt đời!
Cô sẽ là bà chủ tịch nước!
Có phải cô là cô Tấm ngày xưa được làm Hoàng hậu không?
Cô hãnh diện, cô hạnh phúc, cô đẹp mơn mởn ra. Nụ cười thắm tươi tự nhiên, cặp má hồng, đôi mắt long lanh, thân mình tròn lẳn, khoẻ mạnh, hai chân thuôn dài, chiếc eo thắt lại thon thả. Cô lại ăn nói ngọt ngào, dịu dàng, yểu điệu, ai nhìn thấy cũng phải suýt soa khen ngợi, chẳng thế mà bà cụ Tư, mẹ một đồng chí tử sĩ ở cùng khu phố, khi thoáng thấy bóng dáng cô tha thướt yểu điệu bước xe ô-tô vào Chủ Tịch Phủ đã buột miệng:
- Gớm, Bác thật có mắt tinh đời,
“Những người thắt đáy lưng ong,
Vừa khéo chiều chồng, vừa khéo nuôi con!”
Hoa đồng cỏ nội mà ăn đứt các cô Hà Nội ta!
Rồi cụ chép miệng than vu vơ:
- Chẳng biết có thoát không?
Vừa buột miệng xong, cụ hốt hoảng, trợn mắt, đưa tay lên vã vào miệng:
- Phỉ phui, cái mồm ăn mắm ăn muối chỉ nói ngu! Nói ngu! Có muốn sống ăn cơm hay muốn đi buôn muối (3) sớm?
Cụ đứng dậy, te tái đi về nhà, vừa đi vừa lơ láo nhìn quanh như vừa thấy ma hiện ra trước mắt cụ.
***
Xuân tắm rửa thật kỹ lưỡng. Cô trang điểm, mặc quần áo thật lộng lẫy, bôi thêm một chút nước hoa vào tóc, vào gáy, vào hai bàn tay, hôn bé Trung một cái thật kêu rồi vui vẻ bảo Vàng và Nguyệt:
- Hai em ở nhà với bé Trung nhé, chị vào với Bác chả biết lúc nào về cả. Bác bận rộn lo lắng việc nước quá cơ, đến là thương.
Vàng cười thật tươi, tấm tắc bảo Xuân:
- Gớm, chị dạo này cứ đẹp mầu mầu ra. Gái một con trông mòn con mắt thật, mà lại hiện đại ghê cơ, ai dám bảo cô Xuân này ở Cao Bằng? Nữ trang sáng choang! Quần áo lụa là, son phấn với nước hoa cứ thơm lừng.
Xuân hãnh diện:
- Toàn Bác cho người đem lại đấy. Xem ông Hoàn đến chưa để chị đi kẻo muộn, để người ta đợi, người ta nói cho.
Nguyệt chen vào:
- Ông ấy mà dám nói đến chị? Bà Chủ Tịch chứ vừa à. Giá như thời xưa thì chị chẳng Hoàng hậu cũng Qúy phi đấy chứ. Tội khi quân (4) có mà mất đầu.
Xuân đưa tay lên miệng, suỵt một tiếng nhỏ, thì thầm:
- Em chớ nói thế, nguy hiểm lắm, với lại Bác bảo chế độ Cộng sản thì tất cả mọi người đều bình đẳng. Nhân dân làm chủ đất nước, nhà nước quản lý. Bác với các đồng chí lãnh đạo chỉ là đầy tớ của nhân dân!
Vàng cười tự nhiên:
- Hay nhỉ, sao lại có thứ nhân dân quèn như mình được làm chủ đất nước nhỉ? Mà làm đầy tớ như các đồng chí lãnh đạo thế thì lạ nhỉ! Sướng quá nhỉ! Nhất là cái ông Hoàn, Bộ trưởng Công an ấy, muốn bắt ai, giết ai cứ tự nhiên...
Xuân hốt hoảng đưa tay bịt miẹâng Vàng:
- Này, ở đây tai vách, mạch rừng đấy, không phải như ngày ở trên rừng Cao Bằng đâu mà nói bừa ra.
Cô cúi đầu, nói thật nhỏ:
- Ăn nói phải giữ gìn cẩn thận em ạ. Chỗ này nguy hiểm lắm.
Nguyệt nhắc:
- Chị nhớ thưa với Bác chuyện ấy đi nhá.
Xuân buồn buồn:
- Ừ, chị nhớ. Cả hai tuần nay Bác mới cho gọi chị, không xin Bác thì chả biết bao giờ mới được Bác gọi vào nữa.
*
Dưới ánh đèn dịu mát, căn phòng thật đầm ấm, gợi tình và mát rười rượi. Trên chiếc giường đệm ấm áp, Xuân ngồi đút từng quả nho tây chín vàng, mọng nước vào miệng Bác. Tay kia cô dịu dàng vuốt ve những sợi tóc đã bạc mầu thật nhiều trên đầu Bác đặt êm ái trong lòng nàng.
Biết Bác luôn dễ chịu, thân mât và thoải mái sau những lần được chiều chuộng, thoả mãn ái tình. Xuân cố thu hết can đảm, ngọt ngào:
- Thưa Bác, cậu Trung lúc này ngoan lắm ạ. Em muốn đưa cậu vào thăm Bác nhưng không có phép Bác gọi nên không dám. Em rất may mắn nên sinh được cậu Trung để nối giòng dõi kiệt xuất của Bác.
- Ừ, lần sau cô cho cậu Trung vào thăm Bác.
Xuân run run:
- Thưa Bác, đã có con nối dõi... Lúc trước Bác có hứa, vậy...xin Bác cho... mẹ con ra... công khai.
Bác Hồ hơi chau mày, ngồi dậy, nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt Xuân. Cô nghe tim mình thắt lại. Cặp mắt Bác sáng quắc đăm đăm nhìn cô, hai con mắt như có lửa. Tự nhiên Xuân sợ run, cô run rẩy khép vạt chiếc áo ngủ mong manh lại, cúi đầu nhìn xuống, ấp úng:
- Thưa Bác, lúc trước Bác hứa...
Bác nghiêm nghị cắt ngang:
- Cậu Trung được mấy tháng rồi?
Nghe hỏi tới con, Xuân thấy can đảm trở lại:
- Thưa Bác, cậu được sáu tháng rưỡi.
Bác ngồi im lặng, không nói, thỉnh thoảng lại hít từng hơi thuốc lá thơm lừng, hai má hóp lại từng hồi, vẻ mặt đăm chiêu. Sau cùng Người nâng ly rượu trên chiếc bàn đêm lên uống mộtt hơi cạn, chậm rãi:
- Cô xin như vậy là hợp tình, hợp lý nhưng phải được bộ Chính trị đồng ý,nhất là mấy ông Trường Chinh, Lê Ðức Thọ, Hoàng Quốc Việt đồng ý mới được...
Bác đứng dậy, ngọt ngào chậm rãi:
- Do đó, cô phải chờ một thời gian nữa. À, mà các cô ở đằng ấy có nhiều người lạ đến thăm lắm à?
Xuân ngạc nhiên, sợ hãi:
- Thưa Bác, đâu có ạ. Ba chị em không có ai quen ở Hà Nội cả. Còn bà con ở Cao Bằng thì chỉ biết chúng em về Thủ đô chứ chẳng biết ba chị em ở đâu cả vì vấn đề bảo mật...
Bác nhìn thẳng vào mặt cô:
- Lạ nhỉ, không lẽ ông Bộ trưởng Công an nói dối?
Bác đi quanh căn phòng một chút thì dừng lại, giang hai tay ra chờ đợi, Xuân biết ý, khép nép đứng dậy, thay quần áo ngủ cho bác rồi tắt bớt đèn, hầu Bác đi nghỉ.
***
Buổi sáng, khi Xuân dậy thì Bác không còn nằm bên cạnh cô.
Ðêm hôm qua, Bác ngủ không được yên giấc, chắc người đã dậy ra phòng làm việc, lo việc đảng, việc nước. Thường cô được đưa vào Chủ Tịch phủ lúc chiều vào tối và ra về vào sáng sớm để tránh sự dòm ngó, tò mò của dân chúng dù cô ở lại qua đêm hay qua mấy ngày cũng thế. Xuân nằm im suy nghĩ, giờ này mà chưa thấy tin nhắn thì chắc hôm nay cô sẽ ở lại đây hầu Bác.
Cô trở dậy vào phòng tắm để tắm rửa và trang điểm rồi đi về phía phòng làm việc của Bác. Tới gần cửa, chợt tiếng Hoàn thoảng vào, thì thầm nho nhỏ:
- Thưa Bác, vâng...
-...
- Thưa Bác, vâng, sẽ... rất kín đáo. Vâng...
-...
- Vâng… từ từ...
Bác gằn giọng:
- Tối mật đấy. Chú phải đích thân lo việc ấy cho gọn gàng.
- Xin tuân lệnh bác.
Xuân nép mình vào sau cánh cửa, Cô chợt lo lắng bâng quơ và rùng mình khi nghĩ tới Trần Quốc Hoàn. Nhìn hắn cô có cảm tưởng như đụng phải con sâu róm hay hơn nữa, một con rắn độc. Có một cái gì trong ánh mắt, khoé cười của hắn làm cô sợ hãi. Mỗi lần hắn đến đón cô, cô thấy cặp mắt hắn như gắn chặt vào cô dù cô đi đứng trước hay sau hắn. Hôm nay, hắn lại được Bác gọi tận vào phòng mật dặn dò, việc chắc quan trọng lắm.
Xuân nhẹ gót, rón rén đi trở lại phòng ngủ. Cô thở một hơi dài rồi dọn dẹp lại chiếu giường và ra chờ chú bếp sửa soạn bữa điểm tâm cho Bác.
***
Sau hôm ấy, Xuân như người ngồi trên đống lửa. Trước khi cô sinh, mỗi tuần ít ra, Bác cho gọi cô vào một lần, khi qua đêm, khi ở lại đến vài ngày. Sau khi cô sinh, hai tuần Bác mới cho gọi cô vào hầu Bác. Có lần, cô đánh bạo hỏi, Bác chỉ nói gọn:
- Bác bận lắm.
Bây giờ, đến ba tuần nay Bác không cho gọi cô, cô lo lắm.
Hay Bác giận cô dám xin Bác chính thức cho mẹ con cô ra công khai? Sao cô dám cả gan đến vậy?
Việc nước là quan trọng, cô là gì mà dám đòi Bác phải chính thức công nhận hai mẹ con?
Tối nay, đồng chí Bộ trưởng bộ Công An Hoàn đến bất ngờ, Xuân ra đón ngoài đầu cầu thang. Cô vừa vui vừa lo, chắc có lệnh Bác gọi cô vào trong Chủ Tịch phủ đêm nay?
Ðồng chí Bộ trưởng bước vào trong, tay đóng ngay cửa lại. Hắn đảo mắt nhìn quanh, miệng vui vẻ:
- Không, Hôm nay Bác không gọi cô, tôi chỉ đến thăm cháu Trung một tí...
Thấy không có ai, hắn kéo thốc Xuân vào cái buồng nhỏ cạnh đấy, vật nàng xuống giường. Xuân kêu lên, hắn nghiến răng, rút chiếc khăn trong túi quần ra nhét vào miệng nàng, quát nhỏ:
- Muốn chết à?
Nghe tiếng lục đục vật nhau và tiếng ú ớ của Xuân, Nguyệt và Vàng từ phòng trong bế bé Trung chạy ra. Thấy hắn đang ngồi đè trên mình Xuân, Nguyệt sợ hãi qụy xuống, ngồi dúm lại một góc. Vàng đứng ngay cửa buồng tru lên:
- Ối giời ơi, người ta giết chị Xuân tôi! Cứu chị Xuân tôi với! Ối giời ơi là giời!
Hoàn bỏ Xuân ra, hầm hầm đứng dậy, rút phắt khẩu súng, hoa hoa ra phía cửa phòng, quát:
- À, con ranh con này gan nhỉ? Chúng mày im mồm, không ông cho chết hết. Liệu cái mồm chúng mày.
Hai cô gái sợ đến nhũn người ra. Vàng run lập cập, không kêu nổi ra tiếng nữa. Hoàn xốc lại quần áo ngay ngắn, nghênh ngang xuống dưới nhà, ra xe đi về.
Xuân gỡ chiếc khăn nhét trong miệng, loạng choạng bước ra, ôm choàng lấy Vàng, oà lên khóc:
- Khổ thân chúng mình rồi em ơi...
Vàng run rẩy vì sợ và vì giận:
- Sao lúc nó vưà nắm tay chị, chị không kêu lên, chửi cho nó sợ mà lại để nó lôi vào đấy? Chúng em không ra kịp thì còn gì là chị?
Xuân ôm mặt nức nở:
- Ðau khổ, nhục nhã lắm hai em ơi.
- Sao chị không chống lại?
Xuân càng khóc to hơn:
- Nó có vừa đâu em. Chị biết thằng Hoàn này là con quỷ dâm dục, hãm hiếp, giết người rồi quẳng xác xuống hồ Ha-Le thủ tiêu, nhiều người biết mà chẳng dám hở môi vì sợ nó vu oan giết lây...
Xuân rung lên:
- Chị sợ nó lắm nên cũng có ý đề phòng nhưng chị nghĩ Bác đã yêu chị, đã hứa sẽ cho chị ra công khai thì nó chẳng dám hỗn. Không ngờ, ngay lúc chị vừa có cháu Trung chưa bao lâu thì...
Xuân nghẹn ngào:
-...nó đến, chị ra đón thì thấy nó cười xỏ lá lắm. Chị giữ ý đi xa, nó chẳng thèm nói, đi thẳng vào nhà, đè chị ra hôn...
Vàng kêu lên:
- Thật thế cơ à?
Xuân cúi xuống, nước mắt nhỏ giọt:
- Chị không dám tâm sự với ai mà cũng không làm sao thoát khỏi nanh vuốt nó. Sau chị xin hai em về là để tránh mặt nó nhưng những khi công an gọi hai em đi làm giấy tờ là nó lại đến kiếm chuyện tán tỉnh chị.
- Thế nó không sợ chị mách Bác à?
- Chị chẳng biết nhưng trông nó vênh vang với chị lắm, chẳng có vẻ nể nang gì cả. Mà Bác thì tin tưởng nó lắm.
Vàng buồn rầu:
- Chị phải nghĩ cách nào đi chứ không thì chúng mình chết hết mất!
***
Mấy hôm sau, có lệnh ở sở Công an đòi Vàng và Nguyệt lên bổ túc hồ sơ xin gia hạn tạm trú từ buổi trưa. Xuân đang nằm nghe nhạc canh cho con ngủ thì Hoàn đến, hắn dùng chià khoá riêng mở cửa vào. Xuân giật thót mình nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh đứng dậy:
- Chào đồng chí. Hôm nay Bác cho đồng chí đến gọi tôi ạ? Hai em tôi chạy ra đầu phố về ngay bây giờ.
Hoàn gật gù, cười đểu:
- Thế à? Chứ không phải các cô ấy lên sở Công an làm việc à? Bác nào cho gọi cô? Chỉ có Bác Hoàn này thôi.
Hắn xán lại, ôm chầm lấy cô, hôn tàn bạo vào miệng cô. Xuân run lên vì giận, đẩy phắt hắn ra:
- Không được hỗn, tôi là vợ ông Chủ tịch nước.
Hắn nhanh nhẹn bẻ quặt hai tay cô ra đằng sau, cười nhạo báng:
- Tôi biết bà to lắm nhưng sinh mệnh bà ở trong tay tôi, cả dân tộc Việt Nam, cả bố mẹ bà cũng thế. Tôi muốn bắt, thủ tiêu đứa nào tùy ý.
Hắn rút súng dí vào ngực cô, đẩy cô ngồi sụp xuống ghế. Cô uất ức kêu lên:
- Anh cứ bắn đi!
Hắn cười khì khì:
- Tôi chưa dại gì bắn bà, tôi còn tặng bà vật khác.
Hắn dắt súng vào người rồi rút ra sợi giây dù thắt sẵn thòng lòng. Xuân run lẩy bẩy vì sợ và vì giận, người nhũn ra, hết cả sức kháng cự. Hắn quàng cái tròng vào cổ cô rồi kéo cô lại giường, tự tay lột quần áo cô ra, ngắm nghiá chán chê rồi phũ phàng hiếp cô. Xuân đau đớn, xấu hổ lấy tay che mặt. Hắn cười khành khạch, cặp mắt còn đỏ đầy dục vọng, nham nhở:
- Thanh niên nó phục vụ không khoái hơn ông già sao mà còn vờ làm gái! (5)
Hắn dịu giọng:
- Anh yêu em lắm, em cứ hưởng những gì anh cho em có sung sướng hơn không? Ðược lúc nào hay lúc ấy, nghe anh, có chết cũng đỡ thiệt thân em ạ.
Hắn lôi trong túi trên chiếc áo đại cán ra chiếc hộp đựng nhẫn, đặt vào tay cô, nham nhở:
- Ðây anh tặng em nhưng đừng dại mà cho ông cụ trông thấy. Nói cho em biết, ông ấy mà biết thì em chết trước, ông cụ tin anh hơn tin em.
Hắn quắc mắt lên:
- Mà nhớ phải bảo hai con ranh con ở với em câm miệng lại, bép xép thì toi mạng đấy.
Xuân nằm che mặt, ấm ức khóc trong khi hắn thản nhiên đứng dậy mặc quần áo ra về, miệng huýt sáo: Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn các em nhi đồng...
***
Mãi khuya hôm ấy, Vàng và Nguyệt mới về khi Xuân đang nằm rũ rượi trên giường. Thấy hai cô, Xuân uất ức oà lên nức nở rồi kể lại chuyện vừa qua, cô tủi nhục, nức lên từng hồi. Hai cô em lặng người đi. Một lát, Vàng ngẩng lên nhìn Xuân:
- Chị ơi, hay chị thưa chuyện với Bác?
Xuân khóc nức lên:
- Em bảo chị thưa sao với Bác? Nó còn bảo chắc chắn là Bác tin nó hơn chị. Hôm nọ chị có nói xa xôi với Bác rằng chị nghe nói thằng Hoàn dâm ô lắm thì Bác cười: “Bọn xấu nó muốn triệt hạ uy tín cuả đảng viên cốt cán đấy mà! Ðồng chí ấy học tập tốt, làm việc tốt, giúp Bác đắc lực lắm. Đàn ông ai chả thế! Chuyện nhỏ nhặt ấy thì có sao?” Em ơi, thế thì chị biết nói làm sao để thưa với Bác là chị bị nó hiếp? Mà biết Bác có thương mà bênh chị hay lại... cho nó... ám sát cả chị?
Nguyệt run lên bần bật, thì thào:
- Chị ơi, sao chị dám nói thế?
Xuân cười, nước mắt ròng ròng:
- Trên đời này chị tin tưởng tuyệt đối vào Bác nhưng bây giờ thì...
Vàng cương quyết:
- Chị phải thưa thật với Bác xem Bác dậy sao? Chẳng lẽ chị đặt điều rằng chị bị hiếp để bêu xấu chị? Có gì chúng em xin làm chứng cho chị vụ việc này.
Xuân nức lên, ôm choàng lấy Vàng:
- Em ơi, lần cuối cùng chị vào phục vụ Bác, Bác có hỏi chị là chị em mình có nhiều người tới thăm lắm à. Bây giờ chị mới nghĩ ra là “họ” muốn vu oan cho chị em mình làm gián điệp để thủ tiêu chị em mình nếu việc vỡ lỡ ra đấy mà.
Vàng nói nhỏ:
- Hay chị em ta trốn đi?
Xuân đau khổ lắc đầu:
- Em ơi, thoát làm sao khỏi tay họ? Mình như con chim trong lồng rồi, có dẫy dụa lắm chỉ thêm khổ thôi.
Nguyệt bây giờ mới tỉnh táo lại, cô rên lên:
- Chị ơi, bây giờ làm thế nào?
Xuân lau hai hàng nước mắt ròng ròng:
- Hai em ơi, chị ngu, chị có chết cũng đáng đời chị. Chị chỉ hối hận đã xin hai em về để cùng chịu chung số phận của chị.
Ba chị em ôm nhau nức nở. Bé Trung vẫn nằm chơi với món đồ chơi treo lơ lửng trên nôi.
***
Ninh cười thân mật với cô Xuân:
- Hôm nay Bác cho em lên đón bà sang Phủ.( 6) Em bận nên không kịp báo trước cho bà từ hôm qua. Thôi, bà cứ thong thả, để em ngồi chờ bà.
Nguyệt vào trong giúp Xuân sửa soạn, tắm rửa. Ninh ngồi chờ, nói chuyện vãn với Vàng. Vàng vui miệng:
- Ai lái xe cho chị Xuân tôi hôm nay đấy, đồng chí?
- À, thì cũng vẫn đồng chí Chiến ấy mà. (7)
Một lát Xuân bước ra, đẹp lộng lẫy, thơm phức:
- Chị lên phục vụ Bác, hai em ở nhà trông cháu hộ chị.
Vàng đưa mắt nhìn Xuân, ý nhị:
- Chị nhớ đấy chị nhé.
Xuân gật đầu:
- Chị nhớ.
Ninh trịnh trọng:
- Rước bà ạ.
Xuân thong thả theo đồng chí Ninh ra xe.
***
Vàng nghe tiếng gõ vội ra mở cưả. Anh Công an đứng trước cửa, đưa tay chào Vàng:
- Có phải đây là nhà cô Nông thị Xuân.
Vàng ngạc nhiên, Công an ở đây ai không biết chị cô là người được điều về để phục vụ Bác, dù là chỉ biết ngầm, tại sao anh Công an này lại không biết? Anh mới đổi đến làm việc ở phố này chăng? Có chuyện gì xẩy ra cho chị Xuân chăng? Cô lo lắng:
- Vâng, đây là nhà chị Xuân. Anh có việc gì cần hỏi chi tôi?
- Cô là thân nhân cô Xuân?
- Vâng, tôi là em...
- Tôi xin báo tin buồn là cô Xuân đã bị xe ô-tô chẹt chết tối hôm qua.
Vàng choáng váng đưa tay vịn lấy thành cửa, rú lên mếu máo:
- Chẹt xe chết? Chiều hôm qua, đồng chí Ninh đến đón chị tôi... mà.
Anh Công an nghiêm nghị:
- Tôi không được biết vụ việc. Chỉ biết báo cho người nhà là xác hiện để trong nhà thương Phủ Doãn...
Vàng vừa khóc vừa gọi Nguyệt ầm lên:
- Nguyệt ơi, Nguyệt ơi, chị Xuân bị ô-tô chẹt chết rồi. Em trông cháu Trung để chị vào thăm chị Xuân.
Nguyệt tất tả chạy lên, khóc nức nở:
- Hai chị em mình cùng đi.
- Không, để chị đi một mình, em bế cháu Trung vào không tiện.
Người Công an băn khoăn:
- Tôi chỉ được lệnh báo tin, không được lệnh đưa ai vào viện cả.
Vàng chắp tay vừa khóc vừa năn nỉ:
- Tôi lạy đồng chí cho tôi quá giang vào thăm chị tôi, tôi hứa không làm phiền phức gì đồng chí.
Người Công an ngần ngừ một lúc rồi gật đầu. Vàng vội vã theo xe anh ta vào nhà thương.
Qua bao nhiêu khâu hỏi han, cô xin vào thăm xác cô Xuân nhưng được trả lời:
- Xác còn đang khám nghiệm, cô về đi, còn không thì phải chờ khám xong.
Vàng nức nở, ngồi sụp xuống, q ùy xuống lạy người y tá trực:
- Tôi lạy các đồng chí, xin đồng chí cho tôi chờ để nhìn mặt chị tôi…
Vàng chờ, chờ mãi nhưng người ta không cho cô vào thăm xác chị cô!
Vàng khóc lóc. Vàng kêu gào vang lên, người ta luống cuống rồi người ta sốt ruột, người ta đành hứa với cô:
- Thôi, để chúng tôi mời Bác sĩ ra đọc biên bản mổ khám xác cho cô nghe rồi đi về. Ồn ào quá!
Chị cô chết rồi, kêu gào mãi cũng thế thôi.
C ô đ ành ngồi cắn răng, âm thầm, thút thít, đợi chờ.
Gần trưa, khi cô mệt mỏi ngồi dựa vào tường phòng chờ đợi thì ông bác sĩ ra gọi cô vào văn phòng, đọc cho cô nghe biên bản. Vàng khóc nức nở, cô nghe loáng thoáng:
“Trên thân thể tử thi không có thương tích, không phải bị đánh chém. Mổ tử thi, lục phủ ngũ tạng không bị thương. Dạ dầy không có chất độc (không bị đầu độc); Tử cung không có tinh trùng (không bị hiếp dâm) Duy chỉ có xương đỉnh đầu bị vỡ, rạn nứt, nước nhờn chảy ra…
Vàng nghe xong, người ta bắt cô ký vào giấy rồi cho cô về. Cô thất thểu đi ra. Cô nghe loáng thoáng tiếng thì thầm bàn tán:
-...Chùm chăn... búa đánh... đỉnh đầu.
- Xe... Chủ tịch phủ...
Vàng rùng mình, hai mắt tối sầm lại. Trong đầu cô có tiếng nói:
“Ðúng thằng Hoàn cho người giết chị Xuân. Nó âm mưu cho thằng Ninh xồm và thằng Chiến bảo vệ đến lừa chị, bảo đón chị lên với Bác để giết chị.”
Hai chân mềm nhũn ra, cô ngồi lả người xuống ở góc phố. Một lát cô thấy tỉnh táo, mới gọi xe về nhà. Cô lên gác, đóng cửa trong, cửa ngoài, cài các cửa sổ thât kỹ rồi mới thì thầm, nức nở kể lại chuyện cô vào nhà thương cho Nguyêt nghe. Hai cô ôm cháu Trung, ngồi ôm miệng khóc tấm tức.
Một lát Vàng ngừng khóc, uất hận bảo Nguyệt:
- Chị nghĩ thằng Hoàn nó giết người bịt miệng.
Nguyệt trợn mắt:
- Sao chị lại nghĩ thế? Ông Hoàn sao dám giết chị Xuân? Ông ấy không sợ Bác à.
Vàng thì thầm:
- Chắc nó sợ chị Xuân mách Bác nên giết người bịt miệng.
Nguyệt lắc đầu:
- Không đâu, ông ấy biết chị Xuân sợ ông ấy lắm mà.
Nguyệt chợt run lên bần bật:
- Vàng ơi, “nó” biết rằng hai chị em mình biết chuyện “nó” hiếp chị Xuân!
Một ý nghĩ khủng khiếp thoáng qua đầu, Vàng kêu lên như người bị ma làm:
- Nó biết chị Xuân xin ra công khai! Nó biết Bác bảo chờ bộ Chính Trị chấp thuận thế mà nó dám hiếp chị Xuân! Nó dám giết chị Xuân! Vậy là nó biết Bác không bằng lòng? Hay là... ai ra lệnh cho nó giết chị ấy!
Nguyệt dúm người lại vì sợ, cô run lẩy bẩy, thì thầm:
- Chị ơi, sao chị dám nghĩ thế? Sao chị dám nói thế? Chị Xuân ơi, chị Vàng ơi, thế là chết hết chị em mình rồi...
Vàng ôm chầm lấy Nguyệt, oà lên khóc:
- Nguyệt ơi, Cha mẹ ơi, làng nước ơi, thế là chết cả rồi.
Trong làn nước mắt nhạt nhoà, hai cô ôm nhau nức nở.
Tấm chân dung Bác trịnh trọng treo trên tường vẫn tủm tỉm cười, nhìn xuống.
--------------------------------------------------------------------------------
Tác phẩm của Kathy Trần:
• Ðược Vay Nụ Cười. Truyện dài 330 trang
• Nửa Sơn Hà. Truyện dài 350 trang
• Không cần đàn bà? Phiếm luận cuả Kathy Trần, 350 trang
• Ngọc Hân: Những trang tình sử diễm lệ trong sử Việt, 350 trang
Trích dịch, in lại, đặt mua sách, xin liên lạc: KathyTran337@hotmail.com
--------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú:
1. Trần Quốc Hoàn: Bộ trưởng Bộ Công An, theo Vũ Thư Hiên, là một tên có bộ mặt khả ố nhất, nổi tiếng tàn bạo với chủ trương “bắt nhầm còn hơn bỏ sót” để củng cố chế độ độc tài, đảng trị đã giết bao đảng viên.
2. Trần Dân Tiên là một nhà văn do Hồ Chí Minh bịa ra. Ông Hồ lấy tên TDT rồi tưởng tượng nhà văn này phỏng vấn chính ông để đặt ra những huyền thoại và tâng bốc chính mình. Chắc vì thấy các văn nô của ông ca tụng ông không “đạt yêu cầu”, không thành công như ông mong mỏi.
3. Chết
4. Coi thường Vua.
5. Tất cả những chữ in nghiêng là cách nói dưới chế độ Cộng Sản.
Những chữ nghiêng còn là nguyên văn trong những tài liệu về vụ án mạng bi thảm này. Nhiều đoạn tả rất chi tiết nhưng người viết xin lược bỏ bớt những chỗ sỗ sàng quá.
6. Phủ chủ tịch, chỗ ở của Hồ Chí Minh.
7. Tạ Quang Chiến trong đội bảo vệ HCM, sau làm cục phó Tổng cục Thể dục, thể thao.
Theo tài liệu Nguyễn Minh Cần hai cô họ Nông, theo Vũ Thư Hiên hai cô họ Nguyễn và đều là dân thiểu số.
1955 Xuân được đưa về hầu hạ HCM.
1956, cuối năm Xuân sinh con trai, đặt tên Nguyễn Tất Trung và sau đó xin “ra công khai”.
Ngày 7-2-1957 và những ngày sau đó, Trần Quốc Hoàn đến tận nhà hiếp cô Xuân.
Ngày 11-2-57 Ninh Xồm, bảo vệ cuả HCM cùng Tạ quang Chiến, tài xế của HCM, đem xe cuả phủ Chủ tịch đến đón cô Xuân lên hầu Bác.
Ngày 12-2-1957 Vàng và Nguệt được báo là Xuân bị xe cán chết. Sau đó Nguyệt bị thủ tiêu. Riêng Vàng, bị vu oan là điên, bị nhốt trong bệnh viện thần kinh thì may gặp lại người yêu, cô lén viết thư, kể lại chuyện cho anh nghe, anh cũng chẳng dám làm gì.
Ngày 2-11-1957 Vàng về Cao Bằng, dọc đường bị bí mật đập ỡ sọ như Xuân, xác quăng xuống suối. Ngoài ra, có nhiều người biết chuyện cũng bị thủ tiêu.
1983 khi trở thành thương phế binh, anh hôn thê cuả cô Vàng mới dám viết thư gửi lên Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Hữu Thọ xin cứu xét nhưng câu chuyện bị dìm đi cho tới khi Vũ Thư Hiên xi tỵ nạn ở nước ngoài viết về câu chuyện thâm cung bí sử này.
Ðặc biệt HCM không có bất cứ ý kiến, phản ứng gì về câu chuyện này!!!
Theo hai vị độc giả Hồ Văn Thôi ở San Francisco và Nguyễn văn Hòa ở Pensivania gửi thư cho K. thì theo Vũ Thư Hiên, Nguyễn Tất Trung, con rơi của Hồ Chí Minh sinh khoảng 1956 mà Nông Mạnh Ðức sinh năm 1940 thì không thể nào là cậu Trung, con “bác” được.
Theo Mark McDonald của Mercury news ngày 23/4/2001 thì Nông Ðức Mạnh vừa chính thức tuyên bố có cha mẹ đàng hoàng và cha mẹ ông ta chết sớm.
Tuy nhiên, Hồ chủ tịch có hàng năm bẩy ngày sinh thì ai cấm Nông chủ tịch có hơn một ngày sinh? Con hơn cha là nhà có phúc mà.
Vụ án thâm cung bí sử nhà... hậu Hồ sẽ có ngày được lịch sử bạch hoá vì như đã thưa trước: Chỉ cần một cọng tóc của Nông chủ tịch và “một chút gì” của Hồ chủ tịch là vấn đề giải quyết được ngay, mà cả hai thứ đều không phải là của khó tìm cho lắm. Ta cứ chờ xem.
Nếu NÐM không phải vậy ai là con HCM và Nông thị Xuân? Nguyễn Tất Trung hiện nay làm gì? Ở đâu hay đ ã bị thủ tiêu để bịt miệng, diệt trừ hậu hoạn và giữ mãi hình ảnh tuyệt vời cho “Bác”?
------------
ÐAI SỨ CÔNG NÔ MÒ MÔNG GÁI SẨM
Hoàn hô đại sứ mò sò
Mò mông gái Sẩm giả đò rằng quên
Tưởng rằng đi bên vợ hiền
Ðâu ngờ cô Sẩm đi bên tôi lầm
Noi gương của bác Hồ dâm
Mò mông, sờ ngực lẫy lừng năm châu
Thủ tiêu chém giét chặt đầu !
Vang lừng số một nhu cầu đảng tôi
Tên Bàng, tên Chiến ôi thôi
Thêm Lê Công Phụng nay mai rõ liền
Sứ thần Cộng Việt đang lên
Ôm chân đế quốc rẻ tiền kiếm ăn
Xin Fund cọp giấy giành phần
Chia nhau hưởng thụ vì dân cứu đời
Anh hùng Phứơc Tuân sẽ chơi
Mò mông gái Mỹ đi đời nhà ma
Quốc Huy đầu máu kêu la
Công du Mỹ Quốc năm qua nhớ hoài
LÐ
Năm 2005 tên Nguyễn Quốc Huy Chủ NhiệmVP/TT bị trận đòn nhừ tử do anh hùng LPT dậy cho bài học
(Góp Nhặt , gõ lại Từ Trang Take2tango)
Riêng tặng thằng cháu kính yêu của hồ dâm tặc có óc súc vật là cọng sản già Truong Son Dong .
http://s152542055.onlinehome.us/xoops4/modules/news/article.php?storyid=639
Inscription à :
Publier les commentaires (Atom)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire