1.[z-qhx] (H) [qhx] (H) [xhds] (H) [stls] (H) [tacs] (H) [db] (H) [gfv] (H) [news] (H) [TdDcNq] [H] - 2.DOWNLOAD TaiLieu - 3. VUOT TUONG LUA - 4.[Chu Viet] - 5.[Audio] 6.[SuThat] - 7.[Thu doan cs d/v Ton giao] (10.H_mt) (11.H_qh)

mercredi 30 mai 2007

Ngày Nào Gọi Là “Giải Phóng Miền Nam” Là Ngày Đó Gia Đình Tôi Tan Nát

Thứ Ba, ngày 29 tháng 5 năm 2007
Ngày Nào Gọi Là “Giải Phóng Miền Nam” Là Ngày Đó Gia Đình Tôi Tan Nát
--------------------------------------------------------------------------------
• Vũ Thanh Phương


Vũ Thanh Phương

Chỉ còn mấy ngày nữa là cả nước, nhất là đồng bào miền Nam kể từ phần đất phía bờ Nam sông Bến Hải thuộc tỉnh Quảng Trị sẽ bồi hồi, đau đớn kỷ niệm 32 năm ngày sụp đổ hoàn toàn cả nền chính trị cộng hòa. Và cũng là ngày nửa phần đất dải phía Nam Tổ quốc này rơi vào tay những người Cộng sản miền Bắc Việt nam. Khi phải nhắc lại vết thương đến đau lòng sau 32 năm chưa được hàn gắn do chính quyền cộng sản ác độc gieo rắc cho gia đình chúng tôi có biết bao nhiêu vấn nạn cần nói tới…

Gia đình chúng tôi gốc là dân di cư năm 1954 theo Đạo Thiên Chúa Giáo toàn tòng vùng Bùi Chu Phát Diệm, tỉnh Ninh Bình thuộc miền Bắc Việt nam. Đến tháng 7 năm 1954 theo hiệp định đình chiến Giơ Ne Vơ để lập lại hòa bình tại Đông Dương cả gia đình chúng tôi di cư vào miền Nam để định cư. Tuy là một gia đình nông điền thuần túy, nhưng gia đình chúng tôi hồi đó ở miền Bắc trước khi di cư vào Nam năm 1954 đã có cuộc sống ấm no, hạnh phúc, tương đối đủ đầy. Cha Mẹ tôi vốn là những người siêng năng cần mẫn chăm chỉ làm lụng quanh năm với ruộng rẫy và thờ phượng Chúa. Ước nguyện của cả đời ông chỉ muốn con cái mình được ăn học khôn lớn thành tài để phục vụ gia đình, lợi ích Tổ quốc và dân tộc. Bởi qua trải nghiệm của chính cuộc đời bản thân mình, vì ông vốn là người nông dân nghèo khổ, thất học không biết chữ nên rất thiệt thòi. Khi mới 12 tuổi Cha tôi đã bị mồ côi cả bố lẫn mẹ, ở tuổi 12 đó cha tôi phải đi chăn trâu, cắt cỏ, làm thuê ở đợ cho các gia đình giầu có quanh vùng để tự kiếm sống, nên ông luôn luôn có chí hướng và nỗ lực phấn đấu không ngừng để vượt lên số phận nghèo khó, không may bất hạnh ấy của mình.

Sau khi vào tới miền Nam, cha mẹ tôi cùng với nhiều đồng bào đồng cảnh ngộ di cư vào Nam hồi đó như mình đã quyết định lập nghiệp tại phường Tân Mai – thành phố Biên Hoà. Tôi cũng còn được người lớn và cả bố mẹ tôi kể lại là chính phủ Việt nam Cộng hòa của Tổng thống Ngô Đình Diệm thời đó đã quy hoạch vùng này cho tất cả giáo dân Bùi Chu Phát Diệm di cư từ Bắc vào xây dựng quê hương mới tại đó. Với bản chất cần cù, chịu thương, chịu khó, nên khi bỏ nhà cửa, ruộng vườn, toàn bộ gia sản ở lại quê hương vùng Bùi Chu Phát Diệm tỉnh Ninh Bình miền Bắc để chạy vào Nam chỉ với hai bàn tay trắng hoàn toàn vô sản. Thế mà, bằng sự cần cù siêng năng nên hơn 4 năm sau vào năm 1959, cha mẹ tôi đã dẫn dắt cả gia đình vượt qua được cuộc sống nghèo khổ để vươn lên thành khá giả, đẩy cuộc đời người nông dân lam lũ tăm tối quanh năm như dưới thời sống ở Bắc Việt lùi xa, lùi xa dần vào dĩ vãng….



Năm 1971, vào lúc cuộc chiến tranh nhằm thôn tính nốt nửa phần miền Nam của đất nước này do những người cộng sản miền Bắc tiến hành ở miền Nam đang leo thang đến cao điểm. Những người cộng sản miền Bắc Việt Nam chủ chiến đã dùng mọi cách thức, mọi biện pháp phá hoại làm cả xã hội miền Nam lao đao, hỗn loạn, thậm chí băng hoại về đạo đức xã hội nghiêm trọng. Vì muốn tránh tệ nạn xì ke, ma tuý cho các anh trai ruột của tôi, nên cha mẹ tôi đã quyết định rời bỏ cuộc sống nơi phố phường tấp nập để lên miền rừng sơn cước xa xôi hẻo lánh. Lúc đó gia đình, bố mẹ chúng tôi đã bán 2 căn nhà và thu gom hết tài sản lên rừng lập nghiệp vì mong muốn có tương lai tốt đẹp cho con cái mai sau. Và cũng chỉ sau một thời gian ngắn ngủi vào những năm khi dời bỏ cuộc sống nơi đô hội phồn hoa ở thành phố công nghiệp Biên Hòa để “di cư lần thứ 2 này ”, nên gia đình chúng tôi đã mau chóng trở thành một gia đình giàu có nhất nhì vùng đó. Nhưng cũng oái ăm và thật là một mối nguy hiểm, chính vì như vậy nên gia đình chúng tôi đã lọt vào tầm ngắm của những người hoạt động du kích và bộ đội cộng sản trong rừng quanh khu vực mà gia đình tôi đang sinh cơ lập nghiệp. Cha mẹ tôi và người lớn kể lại là vào thời kỳ đó tất cả mọi người dân luôn phải tuân theo qui định của những du kích và cán bộ Việt cộng đang lẩn lút trong rừng đã tuyên bố bằng miệng mà không hề có văn bản, cho dù là văn bản rừng rú với dân chúng trong vùng như : ai cũng phải đóng thuế ruộng, thuế rừng, ai muốn khai hoang, khai thác lâm sản phải xin phép bọn họ….Thậm chí hàng tháng phải cống nạp đủ thứ thực phẩm, lương thực như : gạo, mắm, thuốc Tây, vải vóc quần áo, tiền bạc, cá khô, muối v…v… để chu cấp cho chúng tồn tại cuộc sống ẩn nấp trong rừng rậm và hoạt động chống phá chế độ do chánh phủ Việt Nam Cộng hòa kiểm soát. Cứ mỗi khi bọn họ lên tiếng cần là phải đáp ứng đầy đủ không được thiếu thứ gì mà chúng muốn. Ngược lại, bằng không người dân khó có thể sống được yên ổn ở vùng đó với chúng, mà gia đình chúng tôi cũng không bị loại trừ. Nếu ai ngoan cố không đáp ứng thực hiện các đòi hỏi này thì đêm đêm bọn họ cho du kích xâm nhập từ rừng núi xuống sẽ đốt cháy nhà, thiêu hủy toàn bộ gia sản thậm chí đánh và bắt người đưa vào rừng tra khảo, khủng bố rồi bắt phải cam kết sẽ cống nộp cho họ những nhu yếu phẩm mà họ cần. Hồi đó tôi còn rất bé mới 5 -6 tuổi thôi, nhưng tôi đã hiểu và thường xuyên để ý đến những việc hay xảy ra này, đó là một thứ tội ác chống lại con người, chống lại xã hội văn minh, chống lại những người nông dân hiền lành vô tội. Vậy thì làm sao có thể gọi họ là “những người cách mạng tiến bộ, là những chiến sĩ giải phóng đồng bào miền Nam ruột thịt khỏi ách kìm kẹp của đế quốc Mỹ và tay sai ???!!! Làm sao có thể gọi họ là đấu tranh để giải phóng giai cấp khỏi bộ máy thống trị và bóc lột, trong khi họ đánh vào cả những người nông dân, kể cả những người lao động nghèo khổ như vậy được ???”. Có rất nhiều lần mỗi khi sáng dậy qua một đêm ngủ, tôi lại nghe người lớn nói chuyện với nhau : “Đêm qua chúng lại về đốt nhà đấy ”. Những chuyện như thế vẫn thường xuyên xảy ra ở địa phương tỉnh Đồng Nai của tôi thời còn chiến tranh. Ngày đó bố mẹ tôi cũng phải nộp thuế và cống nạp lương thực, thực phẩm hàng tháng rất đều đặn cho bọn họ, rồi hàng hóa được chở bằng những chiếc máy cày của gia đình tôi vào căn cứ trong rừng sâu cho chúng. Việc đóng góp lương ăn và các đồ dùng cần thiết khác như vậy rất thuận lợi và giữ được bí mật tuyệt đối mấy năm trời mà phía cảnh sát, quân đội và chánh quyền Việt Nam Cộng hòa không hề phát hiện ra. Cũng nhiều khi họ cho người từ trong rừng ra buộc bố tôi phải vào căn cứ của họ để “làm việc khẩn cấp”. Những lúc như vậy, khi bố tôi phải ra đi với họ mấy ngày liền làm mẹ tôi và cả nhà rất lo lắng đứng ngồi không yên, chỉ vì lo sợ bố tôi ra đi mãi mãi không bao giờ trở lại nữa….

Còn chuyện này mà tiện đây cũng xin kể lại cùng quý vị. Ấy là hồi trước năm 1975 bố mẹ tôi có gởi tiền tiết kiệm ở Ngân hàng Đại Nam chi nhánh tỉnh Long Khánh tới 4.000.000 đồng VN chẵn - tiền thời VNCH, đồng tiền thời đó có giá trị cao lắm. Khi kết thúc cuộc chiến ở miền Nam, gia đình tôi muốn rút hết ra để chi tiêu vì quá nghèo khổ, lúc đó hoàn cảnh cả nhà tôi 11 người bị chánh quyền CS mới tiếp thu miền Nam đuổi ra khỏi nhà chỉ với 2 bàn tay trắng đã phải lang thang vạ vật, màn trời chiếu đất rồi. Thế nhưng họ kiên quyết không cho rút số tiền bạc là mồ hôi công sức của cả nhà và bố mẹ tôi ra khỏi Ngân hàng mà họ đang kiểm soát. Lần cuối cùng bố tôi chỉ rút được 600.000 VNĐ tiền chế độ mới đã mất giá rất nhiều so với trứơc vào ngày 23 tháng 2 năm 1977, số còn lại họ tuyên bố không trả nữa. Như vậy là họ đã tước đoạt nốt gia sản của cả nhà tôi thật trắng trợn và táng tận lương tâm. Hiện nay gia đình tôi vẫn còn giữ tất cả những chứng từ giao dịch với Ngân hàng này vào những năm 1976-1977, kể cả đơn viết tay xin rút tiền của bố tôi lúc đó….

Vậy là, hình ảnh và ấn tượng về những người cộng sản Việt Nam đã hằn sâu trong ký ức khó có thể phai mờ từ thủa ấu thơ khi tôi khi còn rất bé bỏng, chỉ chập chững tập đi và sống trong tình yêu thương của cha mẹ tôi như thế đấy !!!

Tôi cũng như cả nhà chúng tôi hoàn toàn có quyền căm thù họ đến xương tủy vì những tội ác mà họ đã gây ra cho bố mẹ tôi và tất cả 9 anh chị em ruột thịt trong toàn gia quyến chúng tôi, giống như họ đã gây ra cho hàng triệu các gia đình, cá nhân đồng bào miền Nam nói chung đã là nạn nhân của chủ nghĩa cộng sản vô nhân đạo, vô nhân tính. Nhưng không !!! Chúng tôi vẫn sẵn sàng bao dung và bỏ qua mọi lỗi lầm ấy cho họ, nếu thực sự họ biết ăn năn, hối hận sửa chữa những sai lầm trong quá khứ trước đây và hiện nay để tỉnh táo phục thiện…



Rồi chiến tranh cũng trôi theo dòng thời gian, cho đến ngày 30 / 4 / 1975 tai bay vạ gió đã ập xuống đầu cả gia đình chúng tôi cũng như ập tràn chụp xuống đầu của cả mấy chục triệu đồng bào miền Nam. Cái ngày mà báo chí của chế độ mới kiểm soát được hoàn toàn miền Nam và tuyên truyền trên cả đất nước này, gọi là “Ngày giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất đất nước, thu giang sơn về một mối ”, thì đó cũng chính là ngày gia đình tôi tan nát !!!

Khi cuộc chiến ở Nam Việt nam vừa tắt tiếng súng, tâm lý chung của tất cả đồng bào từ Nam chí Bắc ai ai chả vui mừng khôn xiết, là đất nước đã có hòa bình, chiến tranh đã trở thành quá khứ. Bởi từ nay đất nước không còn cảnh nồi da xáo thịt nữa, không còn cảnh đồng bào ruột thịt trong cùng một nước chém giết lẫn nhau nữa chỉ vì một thứ chủ nghĩa nhập ngoại do những người cộng sản mang về từ Âu Châu ….

Chỉ cách có mấy ngày sau khi đánh chiếm trọn vẹn cả miền Nam, gia đình tôi những tưởng sẽ vĩnh viễn có yên vui hạnh phúc hơn thời chiến tranh trước kia Nên cả nhà ai ai cũng đổ ra đường đón chào “đoàn quân giải phóng” từ rừng núi trở về tiếp quản mọi cơ sở vật chất của chính quyền Việt Nam Cộng hòa cũ. Nhưng đồng bào cả miền Nam đã lầm to, đã vỡ lẽ ra sự thật. Bắt đầu từ đây, cái ngày bi thảm này đã trở thành ngày uất hận cho tất cả đồng bào từng sống dưới chế độ cộng hòa và tự do trên dải đất ở vị trí phía Nam nửa đất nước này. Bởi vì mục đích cuộc chiến tranh mà những người cộng sản miền Bắc phát động và tiến hành không phải để cho đồng bào trong Nam cũng như cả nước được tự do, dân chủ, hạnh phúc đủ đầy hơn trước. Mà mục đích chính của họ là muốn áp đặt lên đầu lên cổ cuộc sống của đồng bào miền Nam cái tai ách của thể chế chính trị mang danh chủ nghĩa xã hội và cộng sản kia ….



Ngay sau khi tràn vào nhà tôi các du kích và cán bộ cộng sản từ trong rừng ra đã chụp mũ qui kết, xuyên tạc, vu khống, dựng tội là Cha tôi làm việc cho cục tình báo CIA của chánh phủ Hoa kỳ. Để từ đó họ có cớ mà ra tay tước đoạt khối tài sản khổng lồ mà Cha mẹ chúng tôi đã phải đổ biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt và công sức để tạo lập. Vậy thử hỏi làm sao gia đình tôi có thể coi họ là những người vì dân vì nước, những người cách mạng văn minh, những người đến để giải phóng cho nhân dân miền Nam đang bị cùm kẹp được ???

Khi ra tay tước đoạt tài sản của gia đình tôi, bọn họ không hề có một căn cứ pháp luật nào để khẳng định Cha tôi là nhân viên của cục tình báo CIA - Mỹ. Họ đã không có 1 quyết định nào, tài liệu hay văn bản nào, ấy thế mà họ dám ngang nhiên cướp đoạt tài sản của gia đình tôi một cách sạch sẽ và trắng trợn. Bọn họ trên thực tế đã chỉ dùng cường quyền thay cho pháp luật, dùng súng đạn, nhà tù và đàn áp nhân dân thay cho đạo lý và công lý. Bọn họ đã ỷ vào sức mạnh của một nhà nước độc tài chuyên chế để bắt buộc gia đình chúng tôi gồm 11 người phải rời ngay tức khắc khỏi nhà, rời bỏ ngay khỏi địa phương để ra đi chỉ với hai bàn tay trắng. Vậy tôi thử hỏi các ngài tổng bí thư của ĐCSVN, chủ tịch nước CHXHCN Việt Nam, chủ tịch quốc hội nước CHXHCN Việt Nam, thủ tướng chánh phủ nước CHXHCN Việt Nam cùng tất cả các quan chức, đảng viên CSVN lớn nhỏ mấy triệu người và những ai có lương tri, thì hành vi đó của những cán bộ cộng sản có phải là một tội ác tày trời, vô nhân đạo đến tột cùng cho gia đình một nông dân như hoàn cảnh gia đình chúng tôi lúc đó không ? Cho nên tôi rất đồng tình phần nào với câu nói của cựu thủ tuớng nhà nước CSVN Võ Văn Kiệt năm 2005 là : “ Chiến tranh kết thúc đã làm cho hàng triệu người vui, nhưng cũng làm cho hàng triệu người buồn….” là vậy. Tôi liên hệ cảnh ngộ của gia đình tôi thì thật đúng là đã rơi vào số hàng chục triệu gia đình miền Nam Việt nam phải đau buồn như vậy đấy…

Sau khi đã tước đoạt sạch sẽ được khối tài sản của gia đình tôi. chính quyền huyện Xuân Lộc tỉnh Đồng Nai đã dùng căn nhà đó làm cơ quan của ban tuyên huấn huyện ủy Xuân Lộc tỉnh Đồng Nai (cơ quan trong hệ thống của đảng CSVN ) và lấy đó làm nơi gây nhiều tội ác với nhân dân trong huyện. Bọn chúng đã bắt biết bao nhiêu người vô tội về đó đánh đập, khảo đả và tra tấn. Cha tôi cũng là 1 trong những người bị truy lùng gắt gao để bắt bớ. Lúc đó quyền lực của bọn họ vô cùng lớn và làm cho nhân dân rất ghê sợ. Bọn họ hình như đã đem luật từ rừng ra để hành xử với cả một xã hội văn minh. Nên tâm lý chung của dân chúng cả miền Nam rất khiếp đảm, hoảng loạn trước nền chính trị man rợ của đảng CS cố tình áp đặt, úp chụp lên cả đất nước khốn khổ này. Vì thế hàng chục triệu người dân cả ở miền Bắc và miền Nam sau cái ngày gọi là được giải phóng đó đã phải liều mạng chốn chạy, vượt biên để tìm cách ra nước ngoài đến những nơi có chế độ tự do, dân chủ và tôn trọng nhân quyền để sinh sống

Cái ngày gọi là giải phóng hoàn toàn miền Nam đã xảy ra bi thảm và đến nay vẫn chưa chấm dứt cách đây gần 1/3 thế kỷ , mà hoàn cảnh gia đình chúng tôi chỉ là một cảnh ngộ bi đát như thế đó !

Chính quyền cộng sản tỉnh Đồng nai đã xô đẩy cả gia đình chúng tôi vào cảnh nhà tan cửa nát, và cũng không riêng gì gia đình chúng tôi mà có đến hàng chục triệu gia đình Việt nam rơi vào hoàn cảnh bi thương như vậy. Ngày đó, bọn họ cùng với những người lính cộng sản ngây ngô từ rừng núi kéo xuống với vũ khí súng ống lăm lăm trong tay đã tràn vào khắp đô thị, phố phường, làng xóm thôn quê miền Nam để bắt đầu lục soát vơ vét, chiếm đoạt tài sản của Nhân dân một cách vô tội vạ, thoải mái. Họ đã làm cả miền Nam lúc đó sống trong lo âu hoảng loạn và hãi hùng…Giải phóng mà thế này ư ? Cách mạng mà là thế này sao ?



Ngày 30 – 4 - 1975 đối với tôi nó đã trở thành ngày uất hận, nghẹn ngào đau xót. Tôi căm phẫn những ai đã gây ra cho đồng bào cả nước mọi đau khổ, nghèo đói lầm than đến tận xương tủy. Vì những kẻ ác đức và vô nhân đó quá dã man và tàn bạo. Tại sao họ lại có thế mù quáng dùng chính dân tộc mình để thử nghiệm xây dựng một thể chế XHCN không tưởng, phản khoa hoc đến như vậy được nhỉ ?
Ngay từ khi còn rất nhỏ tôi đã có những suy nghĩ và nhận xét về chế độ mà các đảng CS trên khắp thế giới áp buộc và thống trị dân tộc mình thực chất chỉ là chế độ độc tài, tàn bạo và đầy rẫy bất công, sẽ chẳng đem đựơc lợi ích gì đến cho nhân dân cả.

Tính đến nay thấm thoát đã 32 năm trôi qua, quả là đáng buồn và lấy làm xấu hổ, vì đảng và nhà nước chưa làm đựơc gì nhiều tốt đẹp cho dân tộc và đất nước. Cho đến nay là thế kỷ 21 rồi mà nước ta vẫn chỉ là một đất nước nghèo nàn, lạc hậu bậc nhất nhì của thế giới. Một đất nước nổi tiếng về thành tích đàn áp nhân dân, đàn áp dân chủ và đàn áp tôn giáo. Phần lớn cán bộ đảng viên có chức quyền thì suy đồi đạo đức, thoái hoá biến chất. Tệ nạn quan chức cộng sản tham nhũng phát triển không gì khống chế được. Bọn tham quan ở khắp các địa phương ra tay cưỡng đoạt đất đai của nhân dân hàng loạt. Khiến cho người dân phải lao đao khổ sở, cuộc sống lầm than cơ cực. Người dân mất đất đai, nhà cửa phải sống trong cảnh màn trời chiếu đất. Vậy thử hỏi rằng chính quyền và đảng CSVN để nhân dân ai oán như vậy thì họ có còn xứng đáng để lãnh đạo đất nước này nữa hay không ?



Nói về việc oan sai của riêng gia đình tôi sau 32 năm theo đuổi hành trình kêu kiện oan khuất. Cho đến nay chính quyền CS địa phương đã phải công nhận Cha tôi bị quy chụp oan uổng và họ đã tổ chức minh oan cho Cha tôi tại địa phương nơi gia đình tôi sinh sống. Nhưng còn khối tài sản thì các cấp chính quyền vẫn chây lỳ không chịu trả lại cho gia đình tôi. Họ không khôi phục các quyền lợi hợp pháp, không bồi thường thiệt hại theo Nghị Định 47/CP mà luật pháp đã qui định. Họ vẫn còn cố tình vịn vào đủ mọi lý do để chiếm đoạt rồi hợp thức hoá khối tài sản đó của gia đình chúng tôi. Mới đây trong buổi tổ chức đối thoại với đại diện gia đình là 2 chị em tôi tại trụ sở chính quyền huyện Xuân Lộc ngày 23/3/2007 họ còn dám nói rằng :

1. “ Thực tế không gây hậu quả gì đối với gia đình tôi ”.
* Thật là giọng lưỡi quá trắng trợn, lưu manh, gian dối không thể chấp nhận được và nghe xuôi tai. Họ đã gây hậu quả rất nặng nề mà gia đình tôi phải gánh chịu suốt 32 năm nay. Cảnh nhà tan cửa nát, đến 10 năm trời sống ngoài vòng pháp luật, trong cảnh không chứng minh thư, không sổ hộ khẩu gia đình, con cái không được học hành và xin được việc làm. Cha tôi phải chết oan uổng, chết tức tưởi, còn Mẹ tôi thì bị tâm thần mất trí nhớ hoàn toàn. Vậy mà họ còn dám mở miệng nói không gây hậu quả gì cho gia đình chúng tôi. Thế thì tôi hỏi họ có phải là con người nữa hay không ?

2. Gia đình chúng tôi có đủ chứng cứ về nguồn gốc đất theo khoản I điều 50 luật đất đai năm 2003. Những giấy tờ đó của chế độ cũ, có mộc đỏ hẳn hoi. Thế mà bọn họ dám cãi là “không có giá trị pháp lý”.

3. “Xét thấy không có tình tiết mới thì không giải quyết nữa !”

* Gia đình chúng tôi chỉ có mỗi một nguyên tắc và nội dung là :

Họ đã vu oan phải minh oan và đền oan có thế thôi. Còn ai muốn biết thêm tình tiết mới thì mời đến công an. Qua quá trình đi đòi công lý công an VN đã nhiệt tình tiếp tay cho chính quyền của nhà nước CS gây thêm nhiều tội ác mới như : đàn áp đánh đập tôi dã man tại thành phố Sài Gòn ngày 27/11/2000. Mới đây trong dịp hội nghị APEC- 14 tại thủ đô Hà Nội họ lại chỉ đạo công an bắt và giam giữ chúng tôi trái phép nhiều ngày trong trại giam trá hình là trại bảo trợ xã hội huyện Đông Anh ngoại thành Hà Nội. Ngày 27/3/2007 họ lại cho công an Sài Gòn vô cớ bắt, giam giữ tôi để thẩm vấn gần 10 giờ tại công an phường 7 quận 3…. Đó chính là những tình tiết mới phát sinh đấy !!! Vậy họ có dám xử lý những ai đã chỉ đạo những việc làm sai trái, vi phạm pháp luật như vậy không hay lại lờ đi, hoặc bao che cho nhau ?

Tôi cũng phải nói về sự kiện là gần đây nhất ngày 23-3-2007. cơ quan Tổng Thanh Tra Chính Phủ chỉ đạo thành lập đoàn về tỉnh Đồng Nai giải quyết việc khiếu nại của gia đình tôi. Đoàn do Ông Trần Văn Minh cán bộ Vụ 5 làm trưởng đoàn. Qua buổi trực tiếp đối thoại các cấp chính quyền ngày hôm đó giữa tôi các vị quan chức có thẩm quyền ở cả trung ương và địa phương. Tôi thấy ông Trần Văn Minh có nhiều biểu hiện quan liêu xa rời thực tế, nên đã ra sức cố bảo vệ những sai trái do tỉnh Đồng Nai đã gây ra cho gia đình tôi. Ông làm vậy có ý để dẹp quyền khiếu nại tố cáo hợp pháp của gia đình tôi. Việc đó đã đựơc thể hiện rõ trong nội dung biên bản đối thoại tại Đồng Nai ngày 23-3-2007. Những ý kiến mà tôi đã phản bác gay gắt trong cuộc họp không được đưa vào biên bản. Do đó ngay sau đó tôi có đơn tố cáo Đoàn Thanh Tra Chính phủ làm việc, không khách quan, không trung thực, không tôn trọng nhân dân, làm việc hoàn toàn áp đặt và bao che sai trái cho các cấp chính quyền ở địa phương.



Suốt 32 năm, từ cái ngày gọi là “giải phóng hoàn toàn miền Nam” tôi quá chán ngán kiểu cách lề lối làm việc của các quan chức CSVN. Tôi chẳng còn tin gì ở nhà cầm quyền CSVN này nữa. Tất cả những gì mà họ đã tuyên truyền trên ti vi, báo đài ra rả đêm ngày chỉ là sự giả dối lừa mị dân mà thôi. Hoàn cảnh người dân oan chầu chực đi khiếu kiện rất thê thảm đau xót không gì tả xiết, chúng tôi còn biết tin vào ai. Chỉ còn cách cuối cùng là phải đấu tranh đòi tự do, nhân quyền, đòi dân chủ hoá hoàn toàn đất nước. Để mau chóng giải phóng nhân dân sớm thoát ra khỏi nhà tù lớn, thì mới mong tìm được sự công bằng và công lý mà thôi.

Và trong cuộc đấu tranh này, còn 1 việc mà tôi cũng hoàn toàn đồng tình với chị Hồ Thị Bích Khương, một người bạn tranh đấu cùng tôi mấy năm nay ở Mai Xuân Thưởng Hà Nội là kiên quyết vạch mặt kẻ mà chúng tôi không tiện nói tên tuổi đích danh đã len lỏi và trà trộn vào phong trào chung đã núp bóng dân oan đau khổ để kiếm sống suốt mấy năm qua. Cũng chính kẻ đó đã gieo rắc cho dân oan Việt nam quá nhiều khổ đau, nhũng nhiễu, tai nương, phức tạp và chia rẽ mất đoàn kết. Nhưng vì chúng có quá nhiều thủ đoạn tinh vi, lừa lọc dư luận, y đã lừa dối được đồng bào nhất là ở hải ngoại trong một thời gian khá dài. Vụ việc này dư luận đồng bào trong và ngoài nước cần phải biết nhìn thẳng vào sự thật không nên né tránh và nên có thái độ ủng hộ dân oan lương thiện cũng như phong trào tranh đấu đòi dân chủ, công bằng xã hội trong sáng lành mạnh để tiếp thêm nguồn cổ vũ cho anh chị em và bà con trong nước. Kẻ gian manh này đã lập “hội dân oan Việt Nam” giả mạo nhằm mục đích để trục lợi, thị đã dùng rất nhiều ngón đòn và các phương cách lường gạt nham hiểm, thị lại có chút chữ nghĩa và khoác áo trí thức. Nhưng thực ra chỉ có đạo đức giả nên đã hãm hại vu cáo xuyên tạc khá nhiều dân oan dũng cảm dám đứng lên vạch trần bộ mặt thật của thị ra ánh sáng. Vậy nên tôi kính mong bà con cô bác anh chị em vốn theo dõi sát tình hình quốc nội nên nêu cao cảnh giác để khỏi mắc mưu gian của thị hoặc những kẻ tương tự. Cuối cùng xin trân trọng cám ơn các quý vị đã quan tâm đến bài viết tâm tình này của tôi và hẹn gặp lại.

Trong bài này tôi có đính kèm 4 bức hình minh họa chụp nhân ngày đòi được nhà - một phần tài sản bị cưỡng đoạt sau ngày 30/4/1975. Ảnh chụp ngày mùng 4 tết năm 2000 với nội dung lần lượt như sau :

1/ Chân dung tôi - Vũ Thanh Phương chụp ảnh mặc áo trắng, đội mũ trắng hưởng ứng ngày 1 và 15 hàng tháng vì tự do dân chủ cho nước nhà do khối 8406 kêu gọi.

2/ Cảnh em ruột tôi là Vũ Thiên Nga đón mừng bà con dân oan khiếu kiện cùng cảnh ngộ quanh vùng đến chia vui với gia đình sau khi được chính quyền địa phương minh oan buộc phải trả lại nhà - một phần tài sản của gia đình bị cưỡng đoạt sau ngày “ giải phóng 30/4/1975 ”.

3/ Cảnh trong nhà tôi ở xã Xuân Phú, huyện xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai chăng đầy biểu ngữ, khẩu hiệu đấu tranh được mang về từ Sàigòn. Những tấm biểu ngữ bằng vải này do tôi viết và đã căng nhiều ngày trước trụ sở tiếp dân của đảng và chánh phủ CSVN đặt tại số 7 đường Lê Duẩn TP Sài Gòn, chính vì vậy dẫn đến tôi và nhiều phụ nữ bị công an đàn áp đánh đập tàn nhẫn. Gia đình tôi đã căng các tấm biểu ngữ này cho đến khi mục nát mới bỏ đi, trong suốt mấy năm đó công an xã và huyện liên tục thuyết phục gia đình và tôi gỡ bỏ nhưng tôi kiên quyết từ chối.

4/ Cảnh chụp ảnh kỷ niệm với tất cả bà con dân khiếu kiện, cùng họ hàng thân quyến và hàng xóm láng giềng tụ họp chụp hình lưu niệm ngay sau bữa cơm liên hoan Mừng đòi được nhà sau hơn 25 năm. Trong ảnh là có 2 chị em là Lư Thị Thu Duyên ( mặc áo đỏ hàng đầu ) và Lư Thị Thu Trang ( mặc áo hoa đang quàng vai em ruột tôi Vũ Thiên Nga ở hàng đầu giữa ảnh ). Đây cũng chính là những nạn nhân cũng đã bị công an thành phố Sài Gòn đánh đập dã man đến đổ máu ngày 27/11/2000. Còn Tôi mặc bộ quần áo xanh tím ngồi bệt doãi chân ra, ở hàng đầu trong ảnh.

5/ Ảnh chụp cuốn sổ gửi tiền tiết kiệm mang tên bố tôi ông Vũ Văn Mạnh do Đại Nam Ngân Hàng chi nhánh tỉnh Long Khánh cấp dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa cũ trước ngày 30/4/1975. Và ảnh chụp đơn viết tay ngày 09/04/1976 của bố tôi gưỉ lãnh đạo Ngân hàng Trung ương thời chế độ mới của nhà nước CSVN để xin được rút tiền ra sinh sống và chữa bệnh đau tim, nhưng không được họ chấp nhận. Đơn này có xác nhận của chánh quyền ấp 1 và xã Bùi Tiếng thành phố Biên Hòa.

Xã Xuân Phú, huyện Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai ngày 25 – 4 - 2007
Vũ Thanh Phương

Địa chỉ: Số nhà 182-ấp Bình Xuân I – xã Xuân Phú –
huyện Xuân Lộc - tỉnh Đồng Nai.
Mail: kimnganvu2002@yahoo.com
Mobile: 0986 859 390

Mấy dòng viết thêm :
Khi tôi đặt bút viết xong bài báo này thì được tin dữ, là đúng ngày này chị Hồ Thị Bích Khương một người bạn tốt của dân oan chúng tôi mấy năm nay cùng tranh đấu tại “ trụ sở tiếp công dân của đảng, nhà nước và quốc hội nước CHXHCN VN ” tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng – Hà Nội đã bị công an huyện Nam Đàn Nghệ An bắt giữ. Anh chị em trong phong trào dân chủ và bà con dân oan đau đớn, phẫn nộ những kẻ dã tâm, ác đức đã gây nên cơ sự như vậy. Lẽ ra bài báo đã được phổ biến nhân ngày 30 /4/ 2007 cho thật có ý nghĩa. Nhưng tôi đã kiềm chế chưa muốn công bố bài viết nêu lên những suy tư thành tâm của mình vào đúng dịp đó. Nay tôi quyết định gửi những tâm tư hiền hòa chân thật này tới bạn bè tôi và những ai quan tâm. Cũng là thân tặng chị Hồ Bích Thị Bích Khương thân mến của chị em chúng tôi đang trong ngục tối của nhà cầm quyền CSVN huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An. Tôi rất biết việc nói nên những suy nghĩ chân thành mộc mạc này của riêng mình là vô cùng nguy hiểm cho tính mạng mình. Nhưng điều đó tôi sẵn sàng chấp nhận và dám xả thân mình vì sự thật, bởi sự thật một cách thanh thản và đàng hoàng….

Hà Nội ngày 22 / 5 / 2007
Công dân Vũ Thanh Phương
Tạm trú tại nhà số 3 ngõ 94 phố Ngọc Hà, quận Ba Đình, thủ đô Hà Nội

( V V V)

Aucun commentaire: