NHÂN NGÀY 30 THÁNG TƯ, NGẪM LẠI CHIẾN THẮNG
CỦA NHỮNG NGƯỜI MAN DẠI
« Từ độ người về hỡi loài man dại !
Dẫu vô tri sỏi đá cũng buồn đau.
Tiếng thở dài vang tận đáy sông xâu.
Màu đỏ oan cừu hành hung phố chợ. »( Vũ hoàng Chương)
Nhân ngày 30 tháng tư, chúng ta cũng nhau suy ngẫm về « chiến thắng » của những người cộng sản. Nhà văn Dương thu Hương, cùng đoàn quân, tới Sài gòn liền sau « ngày chiến thắng », thấy cảnh sung túc và cuộc sống văn minh của miền Nam, bà đã tìm một góc phố, hẻo lánh, ngồi xuống, bật tiếng khóc, theo như lời bà kể, và than lên : « Tôi đã cùng đoàn quân chiến thắng. Nhưng kẻ chiến thắng chính là những kẻ man rợ ; còn người chiến bại, chính là những người văn minh ! »
Thật vậy, trong lịch sử, những kẻ man dại chiến tháng người văn minh cũng không phải là không có. Nhưng đó chỉ là chiến thắng của những kẻ vũ phu, chứ không phải chiến thắng của lý trí, của lẽ phải, của lương tâm và lương tri con người, như một cau trâm ngôn Pháp nói : « Sức của bạo lực chứ không phải sức mạnh của lẽ phải » ( Raison de la force ou force de la raison). Thường ra thì sức mạnh của bạo lực không có bền lâu. Ngược lại, sức mạnh của lẽ phải, mặc dầu lúc đầu có vẻ yếu thế, nhưng về sau sẽ thắng thế và trở nên trường cửu.
Chúng ta hãy xét lịch sử để thấy rõ. Vào đầu thế kỷ 13, ở phía bắc xứ Tàu, có dân tộc Mông cổ rất dũng mãnh, gian ác, tàn bạo, đi ngựa giỏi, bắn cung hay, đúc kiếm tốt, cầm đầu bởi Thành cát tư hãn, đã chiến thắng từ Đông sang Tây, lập nên một đế quốc to lớn chưa từng có trong lịch sử nhân loại. Tuy vậy, nhưng đã bị dánh bại 3 lần ở Việt Nam vào những năm 1257, 1284 và 1287.
Mặc dầu chiến thắng lãy lừng, nhưng chiến thắng của Thành cát tư Hãn và con cháu cũng chỉ là chiến thắng của những kẻ man dại, như cả thế giới và sử gia sau này đều công nhận như vậy. Nhìn vào văn minh và văn hóa thế giới, đế quốc Mông Cổ không để lại một cái gì cho nhân loại, ngoài việc hiện nay chỉ còn là một nước nhỏ bé với 2 398 000 dân, đời sống còn lạc hậu, thấp kém, vẫn còn giữ tính chất bộ lạc của thời du mục.
Thành cát tư Hãn có một câu nói bất hủ : « Thú vui duy nhất của đời ta là đi chiếm đất, chiếm nhà của người, lấy vợ người làm vợ mình, lấy con người làm nô lệ cho mình. » Câu nói này nó nói lên đầy đủ bản chất của những kẻ man dại, thích giết người cướp của, khác hẳn với những người văn minh, thích hòa bình, tự tạo lập cho mình.
Từ đo, chúng ta xét bản chất của những người cộng sản. Thi sĩ Vũ hoàng Chương và nhà văn Dương thu Hương gọi những người cộng sản cũng là những loài man dại. Họ có lý. Bản chất của những người cộng sản cũng là ác ôn, côn đồ, giết người, cướp của. Sự khác biệt, đó là người cộng sản tự khoác lên mình 2 cái áo đạo đức giả : chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa quốc gia. Trong khi đó thì Thành cát tư Hãn và dân Mông cổ lúc bấy giờ không dấu diếm, che dạy, nói thẳng cho mọi người biết là ta thích cướp của, giết người.
Nhưng rồi sự thật vẫn là sự thật, mặc dầu được che dấu đén đâu chăng nữa ; bản chất man dại, cướp của, giết người của người cộng sản cũng lộ nguyên hình. Đó cũng là một trong những lý do chính đưa đến sự sụp đổ của đế quốc cộng sản vừa qua, ở Nga và ở Đông Âu. Những người đấu tranh cho văn hóa, văn minh, cho tự do, dân chủ, chống lại cái gì man dại, độc đoán độc tài ở Liên xô trước đây đã lấy câu trâm ngôn Nga làm kim chỉ nam : « Một lời nói sự thật nặng hơn quả địa cầu » để chống lại cái gì là tuyên truyền và nói láo của cộng sản, như Gorbatchev, cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Liên sô, sau khi rời bỏ cộng sản, không ngần ngại và can đảm tuyên bó : « Mặc dầu tôi bỏ hơn 2/3 cuộc đời tranh đấu cho lý tưởng cộng sản ; nhưng ngày hôm nay, tôi phải đau đớn tuyên bố rằng : » Cộng sản chỉ biết tuyên truyền và nói láo ! »
Những cái gì nói láo và tuyên truyền thì không thể lâu bền. Nói như Abraham Lincolt : « Người ta có thể nói láo một lần, hai lần ; nhưng người ta không thể nói láo mãi mãi. Người ta có thể lừa gạt một người, hai người ; nhưng người ta không thể lừa gạt cả một dân tộc. »
Dân tộc Việt Nam ngày hôm nay đã nhìn thấy rõ cái tuyên truyền, nói láo của cộng sản, ý thức rõ bản chất cái chiến thắng man dại. Chính vì vậy, mà cái gì là văn hóa, văn minh đang từ từ chiến thắng lại những cái gì là man dại, phản văn hóa, văn minh, ở Việt Nam.
Năm 1986, Phạm văn Đồng, Thủ tưóng cộng sản lúc bấy giờ có tuyên bố một câu bằng tiếng Pháp, khi tiếp xúc các nhà báo quốc tế : « Chúng tôi đã chiến thắng chiến tranh. Nhưng chúng tôi đang chiến bại hòa bình. » ( Nous avons gagné la guerre. Mais nous sommes en train de perdre la paix.)
Từ đó tới nay, chiến bại cộng sản trong hòa bình đã quá rõ. Rõ trong việc cộng sản VN lệ thuộc ngoại bang, dâng đất, nhượng biển cho Trung Cộng. Rõ trong việc cộng sản « Bất tài, bất lực, bất lương », như lời ông Phạm quế Dương, cựu đại tá cộng sản, cựu chủ nhiệm tờ báo Nghiên cứu lịch sử Quân đội Nhân dân, vì cộng sản đã đưa đất nước và dân tộc chúng vào chỗ tụt hậu, một trong những nước nghèo đói nhất thế giới, đạo đức bị suy đồi, kỷ cương bị băng hoại.
Những người Việt tranh đấu cho văn hóa, văn minh, tự do, dân chủ, nhân quyền hãy tận nhân lực ! Rồi số phận sụp đổ của cộng sản Việt Nam sẽ sớm tới với chúng ta và dân tộc !
Paris ngày 29 tháng 4 năm 2004
Trực Ngôn Chu chi Nam
Inscription à :
Publier les commentaires (Atom)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire